“Tiểu thư.” Thang Nguy thấy vậy tình cảnh này thì biến sắc, lập tức đi xuống xe, chỉ vào Mộ Thành Chu mà nói: “Mộ Thành Chu, ông muốn làm gì, thả tiểu thư của chúng tôi.”
Bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Thành Chu chỉa súng vào đầu, Thang Nguy không dám tới gần bọn họ, lúc này đã là đêm khuya, bốn phía không có bóng người.
Thang Nguy chỉ có thể khuyên Mộ Thành Chu đừng xúc độn hành Chu, có chuyện gì từ từ nói, kẻ thù của ông là Mộ Tư, không phải tiểu thư chúng tôi, vất vả lắm ông mới chạy khỏi tù...”
“Ồn ào.” Mộ Thành Chu không có hứng thú nghe Thang Nguy dong dài, dùng một tay bóp lấy cổ Thịnh Hoàn Hoàn, họng súng chỉa vào Thang Ngụy, không chút do dự mà bắn một phát.
“Phanh!I” “Đừng...”
Tiếng súng và tiếng thét chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn gần như vang lên cùng một lúc.
Trên người Thang Nguy trúng đạn, máu thấm ra từ bụng ông, rất nhanh đã làm đỏ cả áo, thân thể cao lớn cường tráng của ông ta chậm rãi ngã xuống mặt đất.
“Thang Nguy.” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, nhìn máu trên người Thang Nguy mà sau lưng phát lạnh, phân nộ chất vấn Mộ Thành Chu: “Vì sao ông lại giết ông ấy, ông muốn làm gì tôi thì tôi phối hợp là được, vì sao lại giết ông ấy.”
Mộ Thành Chu chỉa họng súng lạnh lẽo vào huyệt thái dương của Thịnh Hoàn Hoàn như một ác ma khủng bố, đầy mặt gân xanh: “Không giết ông ta, chẳng lẽ giữ đó để ông ta đi báo cảnh sát hay đi tìm người giúp đỡ?”
Trên trán Thịnh Hoàn Hoàn ứa mồ hôi lạnh, cô biết Mộ Thành Chu vượt ngục chỉ vì trả thù, bằng không ông †a đã đề cập đến chi ï" rồi, hơn còn nổ súng vào Thang Nguy. Loại người không ôm hy vọng với tương lai này là nguy hiểm nhất.
“Mộ Thành Chụ, tôi tin ông chạy ra không chỉ vì báo. thù, tôi có thể cho ông một số tiền, ông cầm tiền rời đi khỏi Thành, đi một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại." 'Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Thang Nguy chảy máu càng ngày càng nhiều, trong lòng sốt ruột như đốt lửa, rồi lại không. thể không ép mình bình tĩnh lại: “Ông cầm tiền đi, tôi coi như chưa từng gặp ông.”
Mộ Thành Chu cười lạnh: “Mày nghĩ ông đây ngu?”
Thang Nguy đau đớn cong người lại, tay co quắp trên nền xi-măng, đau đớn khiến ông thở rất nặng nề, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà, tất cả đều đang tuyên bố ông càng ngày càng đến gần cái chết.
Hình ảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ tai nạn xe của Thịnh Xán, lúc ấy ba cô cũng giống như bây giờ, cả người đầy máu nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Hiện giờ tình cảnh tái hiện, cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn sắp tan vỡ: “Cứu Thang Nguy, tiếp tục như vậy ông ấy sẽ chết."
Mộ Thành Chu liếm liếm môi, như một con rắn độc thè lưỡi: “Tao muốn đứng ở chỗ này nhìn nó từ từ đau đớn chết đi.”
“Nghĩ lại con của ông.” “Câm miệng.”
Ven đường có một chiếc Minibus cũ nát đang đậu, Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Thành Chu đẩy lên, sau đó đóng cửa xe lại.
Cô nép vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Thang Nguy trên mặt đất đã bất động, không biết là hôn mê bất tỉnh hay đã chết!
Xe càng đi càng xa, rốt cuộc cũng có người xuất hiện...