Sau khi tắt máy, An Lan bế búp bê vải đáng yêu bên cạnh qua, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt nó, như đối đãi với đứa con của mình: “Tích Nhi, con phải phù hộ mẹ, lần này nhất định phải giết chết con ác quỷ kia, báo thù cho con và em trai.”
Đêm khuya vùng ngoại thành tràn ngập mùi máu †anh, nơi viên đạn lao qua để lại một mảnh bừa bãi.
Lăng Hoa Thanh ngã vào vũng máu, bên cạnh có mấy thi thể đang năm, tiếng súng cuối cùng vang lên, Vinson bước nhanh vọt ra, đỡ Lăng Hoa Thanh trúng đạn lên xe.
Hà Vinh đứng lên từ điểm phục kích, tay phải anh ta đang không ngừng nhỏ máu, súng ngắm năm bước chân anh đã nhiễm máu tươi.
“Phu nhân, nhiệm vụ thất bại.”
Nửa giờ sau, An Lan thu được tin này.
Mặt An Lan từ từ trắng đi, bà đau khổ nhắm mắt lại, vài giây sau lại không cam lòng mà mở ra, lập tức soạn tin nhắn gửi đi: “Thân phận của cậu không bị bại lộ đó chứ?”
“Không có, nhưng không ít anh em đã chết, tôi không xử lý hiện trường được, hiện tại điều tôi lo lắng chính là họ sẽ tra được Đường tiên sinh, dù sao cũng là do ông †a mượn người.”
“Yên tâm đi, bọn họ không tra được.” An Lan rất hiểu Đường Thắng Văn, ông ta làm việc luôn cẩn thận, cho dù họ tra được thân phận thi thể cũng không tìm được Đường Thắng Văn: “Hiện tại cậu ở đâu?”
“Vừa đến bệnh viện, bả vai Lăng Hoa Thanh trúng đạn, đang phẫu thuật.”
Hà Vinh là môt tay xạ kích rất xuất sắc, anh ta biết mình bắn lệch phát súng bắn vào Lăng Hoa Thanh, chỉ cần xuống chút nữa là bắn trúng tim, đáng tiếc...
Vinson kia xuất hiện không phải lúc.
“Cẩn thận một chút, chú ý an toàn đừng bị phát hiện, nếu có cơ hội ra tay giết ông ta thì đừng để ông ta sống sót rời khỏi bệnh viện.”
Thù hận của An Lan đối với Lăng Hoa Thanh đã cao đến mức không muốn ông ta sống lâu thêm một khắc, ai biết tiếp theo con quỷ kia lại làm cái gì. Bà tuyệt đối không cho phép ông ta tiếp tục tổn thương Tiêu Nhi.
Vừa gửi tin nhắn đi thì rất nhanh di động của An Lan lại chấn động, bà nghĩ là Hà Vinh đáp lại, không ngờ lại là dì Hà gửi tin nhắn đến.
An Lan không nghĩ nhiều mà click mở, đôi mắt từ từ trợn to.
Dì Hà nói cái gì?
Bà nói Tích Nhi, Tích Nhi của tôi còn sống.
“Nhị phu nhân, hôm nay kết quả kiểm tra DNA của Nhị lão gia và thiếu gia đã có, đồng thời còn có một kết quả khác. Mấy năm nay, tôi luôn cấ không dám nói với bà, bởi vì tôi cảm thấy. siife tới llữa, hiện tại rốt cuộc cũng tới rồi. Nhị phu nhân, bà hãy nghe cho kỹ, Tích Nhi không chết, con gái bà không chết, nó còn sống, còn tồn tại.”
Vinson quỳ một gối trước mặt Lăng Tiêu, vẫn quỳ mãi không đứng dậy.
Y tá và bác sĩ nhìn cảnh này thì không ai dám tiến lên, chỉ đứng xa xa đã có thể cảm nhận được khí lạnh làm người ta sợ hãi đó.
Mãi đến khi cửa phòng giải phẫu mở ra, Lăng Hoa Thanh giải phẫu thành công, không có nguy hiểm sinh mạng, Lăng Tiêu mới nhìn về phía Vinson: “Điều tra rõ người sai khiến sau màn, nếu lần này vẫn tra không ra thì cậu không cần trở về nữa.”
“Thuộc hạ nhận lệnh.” Vinson gật đầu, nhận lệnh rời đi.