Mặt khác, trong lòng hắn cũng không hy vọng Tích Nhi là huyết mạch của Lăng Hoa Thanh, căn cứ vào chán ghét đối với An Lan, hắn theo bản năng không muốn Lăng Hoa Thanh và An Lan có nhiều dính líu vướn mắc hơn.
Lăng lão thái thái nói: “Tiêu Nhi, bà lập tức đi thăm Tích Nhi, con cũng cùng trở về, chuyện này tạm thời đừng nói cho ba mẹ con.”
Không biết suy xét đến nguyên nhân gì mà Lăng Tiêu cũng không từ chối yêu cầu này của Lăng lão thái thái: “Được, vậy con trở về.”
Lăng lão thái thái lại nói tiếp: “Lát nữa con gọi cho. Hoàn Hoàn, chuyện này ít nhiều cũng nhờ con bé, bà biết con và nó đã cãi nhau vì việc này, hai ngày này bà cố im lặng không quan tâm là vì muốn chờ có kết quả. Hiện tại kết quả đã có, bà nội hy vọng con tự mình đi đón con bé trở về, con suy nghĩ cho kỹ, nếu Hoàn Hoàn không để ý con thì cần gì mạo hiểm như vậy?”
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi đi, dì Hà lập tức nói chuyện này cho Lăng lão thái thái, cho nên bà đã sớm biết Lăng Tiêu đã hay chuyện của Tích Nhi, nhưng bà vẫn không ra mặt là vì muốn chờ có kết quả rồi lại xử lý. Đi đón Thịnh Hoàn Hoàn?
Nếu hôm qua Lăng Hoa Thanh không tới tìm Lăng Tiêu thì có lẽ hắn thật sự sẽ đi đón cô, nhưng lúc biết Thịnh Xán và An Lan từng có qua lại, Lăng Hoa Thanh đi tù cũng có liên quan đến Thịnh Xán, hắn còn đi đón cô sao?
Đáp án nhất định là không!
Còn việc làm sao xử lý quan hệ giữa hắn và Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu còn phải ngẫm lại...
Trên đường trở về, Lăng Tiêu thần sử quỷ sai thế nào mà lại mở di động ra, xem xét trạng thái điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu sớm đã lắp phần mềm theo dõi vào điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn, có thể tiến hành định vị chính xác, nghe lén và giám thị.
Trên phần mềm hiển nhiên Thịnh Hoàn Hoàn đang nghe điện thoại.
Lăng Tiêu từng thấy qua là không quên được, lập tức. nhận ra dãy số hiện lên trên điện thoại là của dì Hà.
Ngón tay thon dài đặt trên nút nghe lén, sau một lúc lâu mới ấn xuống.
Giọng nói của dì Hà truyền đến từ di động: “Thiếu phu nhân, chờ thiếu gia trở về, tôi sẽ xin cậu ấy đón cô
về, chuyện của Tích Nhi là tôi xin cô hỗ trợ, là tôi liên luy cô."
'Tạm dừng vài giây, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mới vang lên, mang theo chút thở dài: “Dì Hà, dì không cần tự trách, cũng không cần cầu xin thay tôi.”
“Vì sao? Cô yên tâm đi thiếu phu nhân, lão thái thái sẽ xin thiếu gia thay cho cô, thiếu gia nhất định sẽ chịu đón cô về.”
Dì Hà khựng lại rồi nói tiếp: “Nếu cô để ý Lam Nhan, vậy càng không cần thiết, bởi vì thiếu gia căn bản không đoái hoài đến cô ta. Hơn nữa tôi nhìn ra được hai ngày cô rời đi, thiếu gia và Thiên Vũ đều không vui, bọn họ hy vọng cô trở về.”
“Dì Hà, tôi không muốn nghe những lời này.”
Cô sợ mình mềm lòng, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở vị trí của Thịnh Xán rồi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh gia đình trên bàn, khi ba bị tai nạn xe, Lăng Tiêu đã ngồi ngay trên đó, chuyện này vẫn luôn vắt ngang trong lòng cô, không thể quên được.