Tuy rằng Lăng Tiêu không thừa nhận, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đã xác định lúc ấy hẳn bị dọa sợ nên mới vừa giận vừa lo, hắn trách cứ là vì tức giận, nhưng cô hiểu lầm nguyên nhân tức giận.
Gô nhớ tới vụ bắn súng lúc sáng, lúc ấy sắc mặt hắn giống vừa rồi y như đúc: “Hồi trưa anh cũng lo lắng cho tôi nên mới nói như vậy sao?”
Lăng Tiêu không trả lời, kéo tay cô đặt dưới vòi nước.
“Wì sao lại tin tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi. Lăng Tiêu vẫn không trả lời, cẩn thận nhìn bàn
tay đỏ bừng của cô, sau một lúc lâu mới trả lời: “Tôi cũng muốn biết vì sao.”
Trong giọng nói trầm thấp mang theo một tia buồn bực.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nửa bên mặt tuấn tú của Lăng Tiêu, trong lòng như có một giọng nói khe khẽ đang từ từ phóng đại, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên, đó là niềm vui sướng đặc biệt thuần túy, mang theo một tia ngọt ngào.
Có cái gì đó trở nên khác biệt.
Cô không rối rắm vì sao vừa rồi cô bị trách cứ, bị nghỉ ngờ, bị cười nhạo mà hắn không đứng ra nói một câu, cũng không khổ sở vì lời nói hồi sáng của Lăng Tiêu làm tổn thương lòng mình đến mức nào.
Cô dựa gần vào Lăng Tiêu, nhìn vào gáy hẳn: “Nếu tôi đoán sai, không phải người hầu kia đẩy tôi, tôi té ngã không liên quan đến Lam Tiếu và hầu gái thì anh chuẩn bị làm sao?”
Lăng Tiêu không cần nghĩ ngợi: “Không phải còn có Lăng Phi sao?”
Chút ngọt ngào trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn càng mãnh liệt: “Anh cũng chuẩn bị tra tấn hỏi cung cậu ấy?”
Lăng Tiêu bình thản ung dung: “Không cần mượn tay người khác, tôi có rất nhiều biện pháp để nó phun ra lời thật.”
Nụ cười trên khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn không thể kiềm nén được: “Kỳ thật toàn thân tôi không chỉ có gương mặt này đáng giá, mà nơi nào cũng là vật vô giá.”
Lăng Tiêu: “... Tự sướng.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Học anh.”
Lăng Tiêu nhìn bàn tay nhỏ nổi mụt nước dưới mí mắt: “Cái móng heo này không đáng tiền.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ tới tay mình, nhìn lại cái móng heo vừa đỏ vừa sưng, sóng mũi cô cay cay, nước mắt lưng tròng: “Đau quá...”
Lăng Tiêu: “...Quả nhiên hệ thần kinh của cô bị chậm nửa nhịp.”
Thịnh Hoàn Hoàn bĩu môi ra, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, mẹ nó thật đau, rất rát, cô hoài nghi cái mụt nước †o tướng này sẽ vỡ bất cứ lúc nào.
“Ô... Đau quá, vừa rồi sao tôi lại xem nhẹ nó được vậy, tôi thật là thiên tài, đau quá...”
Lăng Tiêu bị cô làm ồn đến nhíu mày: “Thịnh Hoàn Hoàn”
Lam Tiếu lập tức bắt lấy Lăng Phi: “A Phi, em sợ, họ sẽ đối phó với hầu gái kia như thế nào?”
Lăng Phi nhăn mày lại. Lam Tiếu biết chuyện này đã giấu không được, lập tức bất lực khóc thút thít: “Em chỉ muốn cho chị ta một bài học mà thôi..."