“Con trai, không phải như thế...”
Cố phu nhân muốn giải thích với Cố Nam Thành, nhưng Nam Tâm lại không cho bà ta cơ hội: “À, tôi nhớ ra rồi, tôi thật sự có nói mình chỉ cần Hoan Hoan, nhưng các người cũng không có nói với tôi còn có điều kiện khác!”
Ánh mắt Nam Tầm trước sau vẫn không rời khỏi mặt Cố Nam Thành.
Cô có thể không cần gì cả, chỉ muốn dẫn theo Hoan Hoan rời đi, nhưng muốn cô gánh tội thay cho gã và Trần Do Mỹ thì năm mơ đi.
Cố Nam Thành nghe ra hàm ý trong câu nói của Nam Tầm, ánh mắt gã lại trở lại gương mặt Nam Tầm, gã biết, lấy tính cách của Nam Tầm thì làm sao có khả năng dễ dàng thỏa hiệp như thế.
Cố phu nhân cũng biết giờ không phải lúc giải thích, bà ta phẫn nộ trừng Nam Tâm, mang theo tâm lý bất chấp tất cả, về sau có thể cải thiện hình tượng của bà trong lòng Cố Nam Thành, tóm lại bà sẽ không để Nam Tầm lấy đi một đồng nào của Cố gia.
“Nam Tâm, từ khi cô gả vào Cố gia, luôn là Nam Thành nuôi cô, nhiều năm qua cô đã cống hiến gì cho cái nhà này, cô còn có mặt mũi mở miệng đòi tiền?” Cố phu nhân nói rất đúng lý hợp tình, bốn cợt Nam Tầm không đúng tí nào: “Trong thời gian này
cô đã mang đến cho Nam Thành bao nhiêu phiền phức, bộ cô không biết sao, hiện tại Nam Thành chỉ có hai yêu cầu, đơn giản như thế mà cô cũng không đồng ý?”
“Đơn giản?” Nam Tâm nhìn chằm chằm Cố Nam Thành mà cười lạnh: “Nếu tôi tuyên bố ra ba tháng trước chúng ta đã ly hôn, vậy những chuyện tôi làm trước nay không phải trở thành trò cười? Rõ ràng là anh và Trần Do Mỹ sai, tôi mới là người bị hại, dựa vào cái gì muốn tôi bị bêu danh thay các người?”
Cố phu nhân cả giận nói: “Bởi vì chuyện này là do cô tung ra nên cô phải phụ trách kết thúc.”
Nam Tầm không để ý tới Cố phu nhân, cô cứ nhìn chằm chằm Cố Nam Thành, chờ gã mở miệng.
Cố Nam Thành biết rõ tính nết của Nam Tầm, sau một lúc lâu mới lạnh lẽo mở miệng: “Vậy cô muốn thế nào?”
Nam Tầm buông lỏng thân thể căng thẳng ra, dựa lưng vào sô pha, bình tĩnh nói: “Tôi có thể chấp nhận điều kiện đầu tiên của anh, nhưng từ nay về sau anh phải tự động từ bỏ quyền giám hộ và thăm hỏi Hoan Hoan”
Đây là nhượng bộ lớn nhất của Nam Tâm, cô có thể buông tha cho gã và Trần Do Mỹ, mặc kệ người ngoài mắng cô, hiểu lầm cô như thế nào, cô vẫn có thể chịu đựng. Nhưng Cố Nam Thành nhất định phải từ bỏ quan hệ cha con với Hoan Hoan, từ nay mẹ con cô đi đâu, làm cái gì, gã cũng không có quyền nhúng tay và hỏi đến.
Cố Nam Thành sớm đã biết được sự quyết đoán tàn nhẫn của Nam Tâm, gã cũng không cảm thấy kinh ngạc vì cô đưa ra yêu cầu này.
Cố Nam Thành còn chưa mở miệng thì Cố phu nhân liền nói: “Không có quyền thăm hỏi chẳng khác nào cắt đứt quan hệ cha con, vậy Nam Thành không cần gánh vác phí nuôi dưỡng và giáo dục Hoan Hoan”
Lúc này rốt cuộc Nam Tâm cũng dời mắt qua người Cố phu nhân: “Bà nói không sai, về sau mọi thứ của Hoan Hoan đều do tôi tự gánh vác.”
Cố phu nhân lại nói: “Vậy số tiền cô chuyển đi thì sao?”
Nam Tầm trả lời không chút do dự: “Đúng vậy.”
Cố Nam Thành giận tím mặt: “Cô cảm thấy tôi chịu cắt đứt quan hệ cha con với Hoan Hoan sao?”
Cố Nam Thành tức giận rất đáng sợ, đám luật sư, vệ sĩ ai cũng nơm nớp lo sợ, ngay cả Cố phu nhân cũng không dám chống đối Cố Nam Thành vào lúc này, tuy rằng bà ta ước gì Nam Tâm mang theo Cố Hoan đi càng xa càng tốt.