Cố phu nhân phun ra một hơi thật dài: “Mẹ vừa gọi điện thoại cho cô ta, cô ta có lắp camera trong nhà, lần trước mẹ đi lấy đồ đã bị quay lại, hiện tại cô †a dùng chuyện ngày đó uy hiếp mẹ, quá ác độc.”
Toàn thân Cố Nam Thành toả ra hơi lạnh: “Sao cô ta dám?”
“Hiện tại cô ta có gì không dám?”
Kỳ thật Cố phu nhân cũng sợ hãi cuộc đối thoại của mình với Nam Tâm ở Cổ gia bị Cổ Nam Thành biết, bà không muốn để con trai nhìn thấy bộ mặt khắc nghiệt của mình.
“Cô ta nói gì với mẹ?”
Cố phu nhân nói: “Nó nói chỉ cần quyền nuôi nấng Hoan Hoan”
Đầu kia điện thoại không có đáp lại, Cố phu nhân dừng hồi lâu mới tiếp theo nói: “Con à, nếu không cứ giao Hoan Hoan cho cô ta đi, cứ ồn ào như vậy mãi cũng rất bất lợi cho Cố thị.”
Cố Nam Thành nhíu mày: “Mẹ...”
“Mẹ cũng biết con luyến tiếc, dù sao đó là đứa con đầu tiên của con, nhưng con phải suy nghĩ cho người vợ tương lai của mình, Nam Tâm là người đàn bà giỏi tính kế, nếu cô ta không chịu bỏ qua thì chẳng lẽ con có thể giết cô ta sao?”
Giết Nam Tâm?
Trong lòng Cố Nam Thành run lên, gã chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, Nam Tâm và gã đã làm vợ chồng nhiều năm, gã không ra tay được.
“Mấy ngày nay, điện thoại của công ty đã gọi đến chỗ mẹ rồi, con à, vì tiền đồ của con và Cố thị, con phải sớm đưa ra quyết định, nhanh chóng ly hôn, mọi chuyện còn có đường quay lại.”
Nghe Gố phu nhân nói, Cố Nam Thành suy sút nói: “Con sẽ suy xét.”
Ban đầu còn chắc nịch không chấp nhận, đến bây giờ đã trở thành bất đắc dĩ, Cố Nam Thành không ngờ có ngày mình sẽ bị Nam Tâm ép đến bước đường này.
Điểm yếu của Nam Tầm chỉ có Cố Hoan, nhưng Cố Hoan là con gái gã, Cố Nam Thành này có khốn nạn đến đâu cũng không ra tay với con gái mình.
Cố Nam Thành bậc lửa châm điếu thuốc, cứ hút liên tục ngụm này đến ngụm khác.
Hút xong một điếu thuốc, Cố Nam Thành mới nói với tài xế: “Về công ty.
Vừa trở lại công ty, phóng viên đã vây quanh, Cố Nam Thành từ chối nhận phỏng vấn, sau khi được vệ sĩ bảo vệ bước vào công ty.
Tiến vào tầng cao nhất, Cố Nam Thành liền nhìn thấy Cố Bắc Thành, thoạt nhìn Cố Bắc Thành đang cố ý đợi gã.
Cố Nam Thành lướt qua anh ta bước vào văn phòng, Cố Bắc Thành đi theo rồi đóng cửa lại.
Cố Nam Thành cả giận quát: “Cô ta có khả năng độc lập, nhưng dù nỗ lực như thế nào thì đời này cũng không có khả năng đuổi kịp anh, chỉ có anh mới có thể cho Hoan Hoan thứ tốt nhất.”
Cố Bắc Thành hỏi: “Anh thật sự biết Hoan Hoan muốn cái gì sao?”
Cổ họng Cố Nam Thành đột nhiên bị nghẹn như mắc xương cá, đột nhiên không nói ra lời.
Cố Bắc Thành lại nói tiếp: “Hoan Hoan vốn có thể có được một gia đình hạnh phúc, là anh đánh nát tất cả, hai người đều muốn quyền nuôi nấng Hoan Hoan, vậy để Hoan Hoan lựa chọn, đây là quyền của nó, cũng là anh nợ nó.”