Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 351




Kỳ thật trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không tự tin lắm, dù sao dì Hà là vú em của Lăng Tiêu, nhiều năm qua luôn hầu hạ bên cạnh hẳn, nhìn hẳn lớn lên, giống như trưởng bối trong nhà.

Lăng Tiêu búng khối điểm tâm kia ra ngoài: “Chỉ dựa vào một khối điểm tâm mà cô muốn giám thị dì Hà?” 

Khối điểm tâm màu trắng kia rơi xuống bên chân Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn không tính nhặt nó lên: “Nguyên nhân là vì không tìm ra chứng cứ nên mới nghĩ tới cách này.”

Ngày đó họ gióng trống khua chiêng làm như vậy, cho rằng xong việc dì Hà chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết, nhưng Lăng Tiêu bảo người điều tra khắp tầng hầm mà vẫn không phát hiện cái gì. Hiện tại dì Hà đã không còn sợ gì cả.

Lăng Tiêu nói: “Cô cảm thấy câu trả lời này có sức thuyết phục không?”

Điểm tâm ngày đó thật sự có vấn đề, nếu dì Hà vô tội thì vì sao lại bỏ thuốc vào điểm tâm?

Nhưng hiện tại Lăng Tiêu không có ý muốn điều tra.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ đến khổ sở và sợ hãi ngày đó mình phải chịu dưới hầm giam, đến bây giờ cô vẫn không thể quên được, hiện giờ trên người cô còn mang theo mùi hương của hẳn, hăn lại không thương hại chút nào cả.

Đối diện một lát, Thịnh Hoàn Hoàn không thể che giấu chua xót trong lòng, thất vọng dời mắt đi, tự giễu mà nhếch khóe miệng lên: “Tôi biết ngay anh sẽ không đồng ý, vì sao tôi phải nói cho anh chứ.

 Cô không nên ôm hy vọng xa vời với hắn, sớm biết vậy cứ lén tiến hành đi.

Cặp mắt đen sắc bén của Lăng Tiêu như có thể nhìn thấy tâm tư của người khác, hắn không cảm xúc nhìn cô: “Cô cho răng nhất cử nhất động của mình ở Lăng gia có thể thoát được mắt tôi sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó lấy những thứ trên bàn đi: “Coi như tôi chưa nói đến chuyện này đi”

Nhưng Lăng Tiêu lại lạnh nhạt cảnh cáo: “Đừng chơi mấy thủ đoạn thấp hèn dưới mắt tôi, cô biết tôi hận những cái đó nhất."

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc mấy giây rồi cười cười, cầm lấy cái hộp trở về căn phòng kế bên Lăng Thiên Vũ, sau đó đóng chặt cửa lại.

Cô tiện tay ném cái hộp qua một bên, bất lực nằm trên giường, thân thể mỏi nhừ mệt nhọc, trái tim cũng thực chua xót.

Cô không muốn đi tự hỏi rốt cuộc mình là gì với Lăng Tiêu nữa, điều làm cô cảm thấy bất lực là vì không thể thuyết phục Lăng Tiêu, chuyện dưới hầm giam tạo thành ám ảnh rất sâu cho cô, cô chỉ muốn tìm một câu trả lời mà thôi.

Sau khi chuyện dưới hầm giam xảy ra, đêm nào cô cũng mơ thấy ác mộng, nếu không tra ra chân tướng thì lòng cô vĩnh viễn không thể bình tĩnh, đáng tiếc hiện tại cô không tìm ra cách hữu hiệu mau lẹ hơn nghe lén giám thị.

Hiện tại con đường này không thực hiện được, cô chỉ có thể nghĩ cách khác.

Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường hồi lâu, cuối cùng nặng nề ngủ, cả buổi chiều cũng không bước ra cửa phòng nửa bước, mãi đến chạng vạng cũng chưa thức dậy.

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng, Lăng Tiêu cũng đi phòng sách, hai giờ sau đã xử lý xong công việc, đi ra lại không thấy bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn đâu.

Lúc này Lăng Thiên Vũ còn buồn ngủ đi ra khỏi phòng, hiển nhiên là vừa ngủ trưa dậy, Lăng Tiêu hỏi: “Thịnh Hoàn Hoàn đâu?”

Lăng Thiên Vũ chỉ chỉ cửa phòng đóng chặt.

Lăng Tiêu không hỏi thêm nữa mà bế Lăng Thiên Vũ đi phòng tập thể thao.

5 giờ chiều, Lăng Tiêu xách cậu nhóc người đầy mồ hôi vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau khi trở về phòng mà Thịnh Hoàn Hoàn vẫn chưa đi ra. 

Lăng Thiên Vũ lại lắc lắc đầu, xoay người đi ra cửa, nửa giờ sau đã ăn uống no đủ trở lại.

Lăng Thiên Vũ thấy Lăng Tiêu đen mặt thì ôm Tiểu Bạch ngồi qua một bên xem TV.