Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 344




Sau khi ly hôn cô sẽ không xu dính túi, hiện tại Nam gia không như trước kia, mẹ của Nam Tâm đã chết, lại có thêm người mẹ kế, Nam gia sẽ không hoan nghênh cô như trước kia nữa.

Không phải tiền còn quan trọng hơn với cô sao? Con gái đi theo cô chỉ có nước chịu khổ.

Đêm nay, Nam Tâm không đến nhà tổ Cố gia đòi người.

Cố Hoan khóc cả đêm, dù người hầu và Cố Nam Thành dỗ thế nào cũng không nín, luôn không ngừng quấy khóc đòi mẹ.

Đến cuối cùng Cố Nam Thành cũng mất hết kiên nhãn mà rống giận với Cố Hoan: “Đừng khóc, khóc nữa thì ném con vào sau núi, để sói đói ăn con luôn”

Cố Hoan bị dọa co rút thân thể nho nhỏ lại run bần bật, miệng không ngừng gọi nhỏ “Con muốn mẹ, con muốn mẹ”, mắt đã khóc sưng lên, cổ họng cũng khàn khàn, nhưng lại không chịu dừng lại.

Sắc mặt Cố phu nhân thật không tốt, bà ta vốn đã không thích đứa cháu gái này, hiện tại bị cô bé khóc quấy đau đầu muốn chết, hận không thể ném cô bé ra ngoài. 

Chỉ là không thích đến mức nào thì Cố phu nhân cũng không dám biểu hiện ra trước mặt Cố Nam Thành, bà ta khuyên nhủ Cố Nam Thành: “Nếu không đưa nó cho Nam Tầm đi, dù sao từ nhỏ đứa nhỏ này cũng không thân với chúng ta, con xem nó khóc kia, đáng thương biết chừng nào!”

Cố Nam Thành nhìn Cố Hoan không ngừng khóc quấy, trong lòng đặc biệt chán ghét.

Trước kia con gái rất thân với gã, hận không thể mỗi ngày bám dính lấy gã, hiện tại lại làm người ta phiền chán như mẹ nó, mẹ con họ đã thương lượng muốn đối nghịch với gã sao?

Cố Nam Thành nghe Cố Hoan luôn khóc kêu muốn mẹ, càng khóc càng phiền lòng, gã lạnh mặt nhìn mấy người hầu: “Ngơ ra đó làm gì, không dỗ được thì cút hết cho tôi.”

Nói xong, Cố Nam Thành không quay đầu lại mà rời khỏi nhà cũ, không muốn ở đây thêm giây nào nữa.

Cố Nam Thành đi rồi, sắc mặt Cố phu nhân lập tức trầm xuống, xụ cái mặt già trừng mấy người hầu: “Còn không làm nó câm miệng, muốn ồn chết tôi sao?”

Mấy người hầu luống cuống tay chân an ủi Cố Hoan, tính cách của Cố Hoan rất giống Nam Tâm, không có Cố Nam Thành đe doạ, cô lập tức khóc rống lên: “Mẹ, con muốn mẹ...”

Cố phu nhân đau đầu muốn nứt ra, tức giận chỉ vào Cố Hoan: “Ồn nữa là may miệng mày lại”

Cố Hoan nói: “Bà là bà phù thuỷ già, là bà nội hư”

“Mày... Khụ khụ...” Cố phu nhân bị Cố Hoan làm tức thở không ra hơi, bà nghẹn đến ho khan: “Các người... Ném nó ... Ném nó ra ngoài cho tôi...”

Người hầu quay mặt nhìn nhau, thấy đứa bé còn nhỏ thế thì có chút không đành lòng.

Cố phu nhân tức giận mắng: “Tôi nói ném đứa con hoang này ra ngoài cho tôi, khụ khụ...”

Đám người hầu vội vàng bế Cố Hoan lên đi ra ngoài.

Cố Hoan sợ tối, kéo chặt lấy áo người hầu: “Đừng ném con, đừng ném con đi, con sẽ ngoan ngoấn..."


Cố Hoan nhìn thấy Cố Bắc Thành cứ như vớ được cọng cỏ cứu mạng: “Chú út, chú út cứu con, họ muốn ôm con đi cho sói ăn”

Cố Bắc Thành nhìn con bé khóc đến mắt đỏ bừng thì đau lòng muốn chết, lập tức giành lấy cô bé rồi trừng hai người hầu kia: “Hoan Hoan là thiên kim của Gố gia, nếu có chút sơ suất gì các người đền nổi không?”

Người hầu run bần bật: “Đây là, đây là phu nhân ra lệnh.”