Thịnh Hoàn Hoàn thử nói: “Nhưng tôi thật sự thấy được thứ kia mặt đầy máu tươi, rất dọa người ”
Nhưng dì Hà lại rất chắc chắn: “Nhất định là cô hoa mắt thôi, thiếu phu nhân, chúng tôi đông người đi vào như vậy mà không nhìn thấy gì, nhất định là do cô sợ hãi quá mới sinh ra ảo giác.”
“Phải không?” Thịnh Hoàn Hoàn dán mắt nhìn chằm chằm vào dì Hà: “Nhưng tôi thấy bóng của cô
Trong nháy mắt, hô hấp của dì Hà đột nhiên trở nên nặng nệ, cánh mũi cũng nở ra, nhưng rất nhanh lại che giấu đi: “Có phải thiếu phu nhân đã lẫn lộn giữa ác mộng và hiện thực không, cô nghĩ xem nếu thật sự có thứ đó thì sao lại có bóng? Nhất định là cô bị kinh sợ trong hầm giam, còn chưa bình tĩnh lại mà thôi!”
“Phải không?” Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ mờ mịt.
“Đúng vật ì Hà gật đầu rất chắc chắn, sau đó nói sang chuyện khác: “Thiếu gia từng bị kích thích vì chuyện giữa phu nhân và tiên sinh, đôi khi hành vi sẽ hơi cực đoan, tôi tin cậu ấy không phải thật sự chán ghét thiếu phu nhân.”
Hỏi đến đây, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đã có chút sáng tỏ, cô không thử nữa mà trở lại đề tài ban đầu, để tránh khiến làm dì Hà hoài nghi.
Cô cô đơn nói: “Nhưng nếu Lăng Tiêu vẫn luôn như vậy thì làm sao tôi có thể kiên trì tiếp được?”
Dì Hà lại nằm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, chân thành tha thiết nhìn cô: “Sẽ không, tôi và Bạch quản gia đều nhìn thấy sự thay đổi của thiếu gia, trưa hôm qua thiếu gia đã trở lại, cô phải biết bình thường buổi trưa cậu ấy sẽ không về đâu, đáng tiếc sau khi trở về không nhìn thấy thiếu phu nhân nên rất thất vọng, cả ngày sắc mặt luôn đặc biệt khó coi.
“Nhưng buổi sáng hôm nay, tôi thấy tâm tình cậu ấy đặc biệt tốt, tôi chào cậu ấy mà còn được đáp lại, nói hôm nay sắc mặt tôi rất tốt, đây là lần đầu tiên luôn đấy”
Thì ra trưa hôm qua Lăng Tiêu thật sự trở lại.
“Hôm nay tâm tình Lăng Tiêu thật sự rất tốt sao?”
“Đúng vậy, thiếu phu nhân trở về, tuy răng ngoài miệng thiếu gia không nói, nhưng trong lòng rất vui đấy!"
Nhưng cô chưa làm cái gì cả!
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc nhớ lại chuyện tối hôm qua, rất chắc chắn tâm tình Lăng Tiêu tốt lên không có liên quan gì đến cô cả.
Ánh mắt cô dừng lại trên người phụ nữ mang vẻ mặt thân thiết chân thành trước mắt, nghe ra bà thiệt tình muốn tốt cho cô và Lăng Tiêu, rốt cuộc bà sắm vai nhân vật gì trong sự kiện tầng hầm, mục đích là cái gì?
Trở lại phòng ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn lấy sách và sổ tay mang đến từ Thịnh gia ra, nghiêm túc đọc và tự hỏi, Lăng Thiên Vũ thì ngồi bên cạnh xem phim, con Samoyed trắng như tuyết nằm sát bên chân cậu, đặt đầu trên đùi cậu, dáng vẻ cũng đặc biệt nghiêm túc.
Hai người một chó ấm áp lại yên lặng.
“Không có, anh ta chỉ hơi tức giận, sẽ không làm gì con, yên tâm đi mẹ”
Thịnh phu nhân nghe xong lại dặn dò Thịnh Hoàn Hoàn nhất định phải cẩn thận.
Sau khi tắt điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn đi tìm Bạch quản gia trò chuyện, nói những lời giống như với dì Hà, nhưng không nhìn ra dị thường gì.