Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 281




“Con trai, rốt cuộc con cũng trở lại.” Lăng Tiêu trở về lúc rất khuya, Lăng lão thái thái đã ngủ, chỉ có An Lan nghênh đón hắn, gương mặt quyến rũ hiện ra ý cười dịu dàng: “Canh mẹ nấu còn nóng, mẹ đi bưng một chén đến cho con nhé?”

Lăng Tiêu làm như không thấy An Lan lấy lòng, lập tức đi vào bên trong, giọng nói rất lạnh nhạt, không mang theo một tia tình cảm: “Không phải tôi đã bảo bà đi sao, sao bà còn ở nơi này.”

An Lan giấu đi ảm đạm trong mắt, nhìn bóng dáng Lăng Tiêu rồi cười nói: “Con đừng đuổi mẹ, mẹ ở chỗ này thêm vài ngày rồi sẽ đi.”

An Lan đi theo Lăng Tiêu lên lầu, bị hắn ngăn lại trước cửa phòng ngủ chính, hắn nhìn xuống bà.

An Lan nhếch môi lên: “Mẹ muốn tâm sự với con.”

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà xoay người: “Tôi và bà không có gì để nói, tôi mệt muốn nghỉ ngơi, nếu bà không muốn bị người hầu mời ra ngoài thì tốt nhất lập tức rời khỏi tầm mắt tôi đi.”

Ý cười trên khóe miệng An Lan trở nên chua xót, tim đau âm ỉ: “Tiêu Nhi, chúng ta nói chuyện Hoàn Hoàn được không?”

“Chuyện của cô ta càng không có gì để nói.”

Lăng Tiêu đẩy cửa đi vào, trở tay đóng cửa lại, nhưng khi cửa khép lại còn một kẽ hở đã bị An Lan ngăn cản.

Giọng nói sốt ruột của bà truyền vào từ kẹt cửa: “Mẹ biết ba con nói gì với con, mẹ và Thịnh Xán là trong sạch, những lời đồn đó đều là giả, nếu con có thành kiến vì Hoàn Hoàn là con gái của Thịnh Xán thì không nên.”

Lăng Tiêu buông tay ra, mặt đối mặt với An Lan.

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, An Lan thản nhiên nói: “Mẹ và Thịnh Xán là trong sạch, nếu thực sự có quan hệ gì thì chính là mẹ bán tài liệu quan trọng của công ty ba con cho Thịnh Xán, mẹ hận không thể huỷ hoại Lăng Hoa Thanh, làm ông ta trắng tay.”

“ n oán giữa ba con và Thịnh Xán xưa nay chỉ nằm trên thương trường, vở diễn để đưa ba con vào tù năm đó cũng là mẹ tự biên tự diễn, từ đầu tới đuôi Thịnh Xán chỉ là kẻ địch giả tưởng của ba con mà thôi.”

Sau khi nói ra toàn bộ, An Lan cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng trong lòng bà giấu quá nhiều quá nhiều bí mật, không ai có thể cứu rỗi bà, chỉ khi nào làm Lăng Hoa Thanh xuống địa ngục thì bà mới được giải thoát.

“Bà cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Lăng Tiêu trầm mặc thật lâu rồi hỏi lại An Lan một câu như thế.

Mắt An Lan hơi đỏ lên: “Tiêu Nhi, phải làm thế nào con mới tin mẹ?”



“Đừng nói chữ mẹ trước mặt tôi, thật ghê tởm.” Cả người Lăng Tiêu như phủ một lớp vụn băng, lạnh lẽo lại sắc nhọn, ai tới gần thì đâm người đó: “Loại phụ nữ như bà xứng sao?”

Khi bà và gian phu tằng tịu với nhau, hắn đã trốn trong tủ quần áo, khi đó hắn mới 5 tuổi.

Mặt An Lan tái nhợt như tờ giấy, cả người đang run rẩy, nước mắt tràn ra như vỡ đê, miệng khép khép mở mở nửa ngày mới gian nan hô ra tên hắn: “Tiêu Nhi... Không phải như con nhìn thấy...”

“Đủ rồi, tôi không muốn nghe thấy giọng nói của bà nữa, nếu bà quan tâm chuyện của tôi và Thịnh Hoàn Hoàn như thế thì tôi nói cho bà biết, tôi và cô ta sẽ ly hôn, không phải do cô ta là con gái của Thịnh Xán, mà vì tôi không tin phụ nữ, bà vừa lòng chưa?” Lăng Tiêu đầy mặt sương lạnh, thấy An Lan không ngừng run rẩy thì vẫn không có một tia mềm lòng, cứ như một dã thú máu lạnh: “Lập tức rời khỏi nơi này, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy bà nữa.”

Cánh cửa “Phanh” một tiếng đóng chặt lại trước mặt An Lan.

An Lan lung lay sắp đổ, miễn cưỡng dựa vào tường mới có thể đứng được, nước mắt tràn ra như lũ rất nhanh làm ướt lớp áo trước ngực, bà cắn môi, mạnh đến mức rách môi mới không làm mình khóc ra thành tiếng.

Qua thật lâu An Lan mới lấy lại sức lực, lại đứng thẳng dậy, ánh mắt tràn đầy oán hận và tuyệt tình, những năm nay là thù hận luôn chống đỡ bà sống tiếp.

Bà lại bấm dãy số quen thuộc kia: “A Vinh, giết ông ta, cậu giúp tôi giết ông ta, tiền trong tài khoản ở nước ngoài của tôi cho cậu hết, đều cho cậu, cậu giúp tôi giết ông ta.”

Hà Vinh đứng trên sân thượng với vẻ mặt nặng nề: “Phu nhân, không phải tôi không muốn giết, mà là không thể lập tức xuống tay, hơn nữa tay tôi bị thương, nếu lần này thất bại thì thân phận của tôi sẽ bại lộ, chờ một chút, kiên nhẫn thêm một chút.”

An Lan đau khổ nhắm mắt lại: “Nhưng tôi không muốn đợi thêm giây nào nữa, nếu cậu làm không được thì tôi chỉ có thể tìm người khác.”

“Phu nhân, bà vừa gặp lại con gái, cần gì lại mạo hiểm như vậy, cho tôi thêm một chút thời gian đi, xin bà tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ giết ông ta cho bà.”

“Được, tôi cho cậu thêm mấy ngày, trước khi ông ta xuất viện thì nhất định phải giết.”

An Lan tắt máy, sau đó ôm chặt lấy cánh tay mình, rõ ràng vừa đến đầu thu, nhưng bà lại lạnh đến toàn thân phát run.

Đêm nay lại là một đêm không ngủ đối với An Lan, nhưng cũng không đáng là gì trong vô số đêm dài mất ngủ trong đời bà.

Nhưng Lăng Tiêu cũng mất ngủ.

Hình ảnh nhìn thấy khi còn bé trốn trong tủ quần áo vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, cho dù chúng sớm đã phai màu đến mơ hồ không rõ, nhưng căm hận của hắn đối với bà lại chỉ tăng không giảm.

Hắn hận người đàn ông kia, càng hận mẹ hắn.



Đó là ác mộng mà 20 năm qua hắn không cách nào vứt bỏ, làm sao có thể tha thứ?



Chủ nhật, Thịnh Hoàn Hoàn lại vượt qua một ngày ở Thịnh Thế, cô gọi Tống Chí Thượng và Thẩm Nam vào công ty, hấp thu kinh nghiệm quý giá trên người bọn họ như một khối bọt biển.

Gần chạng vạng, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được một cú điện thoại xa lạ, đó là mẹ chồng cô - An Lan.

Đúng vậy, cô và Lăng Tiêu còn chưa ly hôn, An Lan vẫn là mẹ chồng cô.

“Hoàn Hoàn, cảm ơn con đã làm những chuyện đó vì Tích Nhi, mẹ muốn gặp con một lần được không?”

Giọng điệu của An Lan không tự đại và ngạo mạn như những người mẹ chồng nhà giàu, mà chỉ có cảm kích và một tia cẩn thận không dễ phát hiện.

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó từ chối An Lan: “Xin lỗi, giờ con đi không được, mẹ có thể nói trong điện thoại không, hoặc là chúng ta hẹn lúc khác đi?”

Nếu là chuyện của Lăng Tiêu thì cô không muốn nghe.

Có lẽ An Lan không ngờ cô không cần nghĩ ngợi đã từ chối như vậy, không khỏi ngẩn người: “Tích Nhi muốn gặp con, Thiên Vũ cũng muốn gặp con, cả lão thái thái nữa, cho nên mẹ muốn mời con về nhà ăn bữa cơm với mọi người.”

“Xin lỗi mẹ, giờ con thật sự không đi được.”

Tích Nhi, Thiên Vũ, bà nội!

Đáng tiếc lại không có hắn.

An Lan không kiên nhẫn, dứt khoát nói trắng ra: “Hoàn Hoàn, mẹ biết con và Tiêu Nhi muốn ly hôn, mẹ vốn không nên hỏi đến chuyện của vợ chồng con, nhưng con xem, người trong nhà đều thích con, đều ngóng trông con trở về như vậy, con đừng giận dỗi với Lăng Tiêu nữa, chúng ta chịu thiệt một chút, chịu thua trước để nó đón con về, về sau lại nghĩ cách trừng trị nó.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe An Lan nói xong thì thực cảm kích, trong lời nói của An Lan, sự hèn mọn của cô lại thành sai lầm của Lăng Tiêu, cho dù chỉ là nói, nhưng trong lòng cô vẫn thực cảm kích: “Anh ta sẽ không tới đón con.”

Kết cục của họ đã định rồi, Lăng Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tới đón cô, nếu muốn tới thì đã sớm tới rồi.