Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 271




“Con trai, phối như vậy đẹp không?” An Lan nhìn Lăng Tiêu, đáy mắt hiện ra chút chờ mong: “Mẹ thấy hình như con muốn ra ngoài, cho nên tự chủ trương chọn bộ quần áo cho con.”

Nhưng Lăng Tiêu không cảm kích, khi còn nhỏ hắn chưa được hưởng thụ chuyện này, hiện tại càng không cần, hắn lạnh nhạt nhìn An Lan: “Về sau không được tôi cho phép thì đừng tùy tiện vào phòng tôi, càng không được tùy tiện chạm vào đồ của tôi.”

Tim An Lan siết lại, sau đó làm ra vẻ nhẹ nhàng mà cười nói: “Vừa rồi mẹ vào cùng con, con cũng không cản mẹ lại, không phải sao?”

Lăng Tiêu mở tủ quần áo ra, chọn một cái áo khoác từ trong đó.

An Lan thấy màu của cái áo khoác kia thì tiến lên đoạt lại, lại chọn một bộ khác rồi đưa cho Lăng Tiêu: “Con mặc cái này đi, nhất định rất đẹp.”

Lăng Tiêu nhìn quần áo trên tay bà rồi nhận lấy nó, chỉ là một bộ quần áo mà thôi.

An Lan lại vui mừng nửa ngày vì hành động của Lăng Tiêu, cũng đưa nút áo cho hắn: “Con trai, con muốn ra ngoài sao, mẹ muốn ngồi tâm sự với con.”

Lăng Tiêu mặc áo khoác vào, nhận lấy nút áo rồi đeo lên, sau đó tàn nhẫn thốt lên một câu trong ánh mắt tràn ngập mong đợi của An Lan: “Ba tôi không gọi điện thoại nói cho bà là ba bị người ta ám sát trúng đạn nhập viện sao?”

An Lan nghe xong thì rất bình tĩnh, hơn nữa còn vô tình cười cười: “Ba con nhiều kẻ thù như vậy, bị người ta ám sát cũng không kỳ quái, nhưng mạng ông ta rất lớn, lần này sao lại xui xẻo đến thế.”

Lăng Tiêu luôn biết An Lan và Lăng Hoa Thanh bất hòa, trải qua nhiều chuyện dơ bẩn như vậy, An Lan và Lăng Hoa Thanh đâu còn tình cảm gì đáng nói.

Bọn họ đều hận đối phương, lời An Lan nói như ước gì Lăng Hoa Thanh đi chết cho xong, nhưng Lăng Tiêu lại không rõ vì sao Lăng Hoa Thanh vẫn không chịu buông tay, một hai phải tra tấn lẫn nhau.

“Cho nên bà sẽ không đến bệnh viện?”

“Không đi.” An Lan nói chắc nịch, không có khả năng thương lượng.

Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa mà đi lướt qua An Lan, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, giọng nói lạnh lùng truyền đến từ ngoài phòng: “Chờ tôi trở lại, tôi không hy vọng thấy bà ở đây.”

“Xin lỗi con trai, chỉ sợ không thể làm theo ý con, trừ phi con chịu bình tĩnh ngồi xuống tâm sự với mẹ.”

Lăng Tiêu đi rồi, chỉ để lại An Lan, lúc này bà mới cảm thấy trái tim như bị đao cắt.



Lại là một ngày bận rộn, Thịnh Hoàn Hoàn phải tập trung tinh thần cực độ để đối mặt với những gương mặt dối trá, đám lão già trong công ty muốn ép cô đích thân đi mời Chu Tín về công ty, vì thế không ít lần gây phiền toái.

Thịnh Hoàn Hoàn cố chống chịu, nhưng cô biết tiếp tục như vậy không phải cách, càng nhiều ngày thì Chu Tín càng sốt ruột, đến lúc đó thủ đoạn của ông ta sẽ càng sắc bén.

Nhưng hiện tại, Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nghĩ ra cách đối phó, điều cô phải làm bây giờ chính là mau chóng bắt lấy dự án Đường thị, thứ hai là mượn sức cao tầng khác đứng chung một phe với mình.



Còn đám người Dương Lập Cao Tễ thì sớm muộn gì cô cũng sẽ trừng trị họ.

Lúc nâng đầu khỏi đống văn kiện thì đã tới khuya, cô copy toàn bộ tư liệu hôm nay từ máy tính xuống, sau đó xóa sạch lịch sử trong máy tính.

Đây là thủ đoạn học được từ Nam Tầm, đề phòng có người động vào máy tính của cô.

Khi bỏ USB vào túi, cô sờ thấy một cục giấy, giấy đó vẫn gói lưỡi dao, cô nghĩ trong một đoạn thời gian tương lai rất dài, mình sẽ mang theo nó ngày ngày.

Còn cả ná và dao găm nữa, súng ống thì Thịnh Hoàn Hoàn không dám nghĩ đến, cô chỉ muốn làm một công dân đủ tư cách trong điều kiện có thể bảo vệ bản thân.

Nhưng cục giấy này làm cô nhớ tới Mộ Tư.

Hôm qua sau khi trở về, cô không đến bệnh viện nữa, Mộ Tư cũng không gọi điện thoại làm phiền cô, cô nghĩ mình nên đến bệnh viện một chuyến.

Nhưng sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nhớ tới lời cảnh cáo của Lăng Tiêu.

Hắn bảo cô cách Mộ Tư xa một chút, hắn nói trước khi ly hôn không hy vọng nhìn thấy cô ở bệnh viện nữa.

Nhớ tới những lời này của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật buồn cười, nếu đã quyết định ly hôn thì còn chỏ mũi vào chuyện của cô, hạn chế tự do của cô làm gì?

Là sợ cô cắm sừng lên đầu hắn sao?

Với tình trạng hiện tại của Mộ Tư, hắn thật sự là lo sợ không đâu. Huống chi người không có tư cách hỏi đến chuyện Mộ Tư nằm viện nhất chính là hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn gom đồ xong thì mua bó hoa dưới lầu rồi trực tiếp đến bệnh viện.

Lúc đi đến bệnh viện, Mộ Tư đang quàng đôi tay trước ngực, mỉm cười nhìn cô: “Anh biết là em sẽ qua vào lúc này mà.”

Trên thực tế anh ta đã đợi một ngày.

Hứa Trữ Viễn không vạch trần, chỉ thức thời đứng lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đi ra ngoài rít điếu thuốc, sắp nghẹn chết rồi.”

“Hút ít một chút.” Thịnh Hoàn Hoàn thuận miệng nói: “Cai được thì cai đi.”

Trước khi đi vào, cô nghe thấy Hứa Trữ Viễn ho rất lớn.

Hứa Trữ Viễn ngẩn người, quay đầu lại nhìn về phía cô: “Không cai được, nghiện rồi.”



Mộ Tư thấy cả Hứa Trữ Viễn mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng quan tâm như thế, đối xử svới mình lại không lạnh không nhạt thì không khỏi hơi ganh tỵ: “Em quan tâm cậu ta còn hơn anh.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Đó là đương nhiên, dù sao cũng gọi tôi là chị dâu mấy năm.”

Tia sáng trong mắt Mộ Tư ảm đạm đi, chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi thì cô đã thành vợ của anh rồi.

Mỗi khi nghĩ đến này, Mộ Tư vừa tự trách lại hối hận, thậm chí nhịn không được mà nghĩ, nếu lúc trước anh không tuyệt tình như vậy thì có phải cô sẽ không gả cho Lăng Tiêu không.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Tư thì biết anh nhớ tới chuyện trước kia, cô nhìn phòng bệnh rồi hỏi anh: “Hôm nay không ai đến thăm anh à?”

Sau khi Mộ Tư nhập viện, cô chưa thấy Bạch Tuyết và Bạch Băng đến.

Mộ Tư giấu chua xót trong lòng đi, ôn hòa như ngọc mà nói: “Anh bảo Trữ Viễn gạt giúp anh, bọn họ cũng không biết.”

Thịnh Hoàn Hoàn cắm hoa vào bình, là một bó bách hợp trắng.

Mộ Tư nhìn bó hoa bách hợp kia, đáy mắt là một mảnh dịu dàng: “Em còn nhớ anh thích hoa gì.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Đương nhiên nhớ rõ, anh nói chúng trắng tinh sạch sẽ như tuyết.”

Ý cười trên khóe miệng Mộ Tư vụt tắt, trước kia anh thích bách hợp trắng thật sự là vì nó làm anh nhớ tới Bạch Tuyết.

“Hoàn Hoàn, xin lỗi.” Giọng nói anh hơi khô khốc.

Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày, không để bụng mà cười nói: “Xin lỗi cái gì, chúng thật sự rất xinh đẹp, không phải sao?”

Mộ Tư biết cô đang giả ngu, cô không muốn nói đến chuyện quá khứ, xuất hiện ở chỗ này là vì anh chắn một phát súng cho cô mà thôi.

Cô ngồi xuống cái ghế bên mép giường, lát sau cầm lấy quả táo từ trên bàn rồi nói: “Tôi gọt táo cho anh ăn?”

“Hoàn Hoàn, hiện tại anh còn chưa thể ăn cái này.”

“À, xin lỗi, tôi quên mất.” Thịnh Hoàn Hoàn có chút ảo não, lập tức bỏ táo lại.

Chốc lát sau, cô lại hỏi: “Anh uống nước không?”

Mộ Tư có chút bất đắc dĩ, bắt đầu từ khi nào mà quan hệ của bọn họ đã đến mức độ không nói lời nào cũng cảm thấy xấu hổ?

Anh ta im lặng, sau đó gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn. Kỳ thật anh không muốn uống, chỉ muốn gần cô thêm một chút mà thôi.