Thịnh Hoàn Hoàn mím chặt môi, kéo kéo cái chăn trên người, yên lặng nằm xuống: “Không cần, một mình tôi cũng được.”
“Vậy cô để ý đấy, dịch truyền sắp hết nhớ nhấn chuông.”
Y tá dặn dò xong lại đi ra ngoài làm việc.
Y tá đi rồi, trong phòng bệnh lại khôi phục yên tĩnh, Thịnh Hoàn Hoàn bất giác năm chặt cái chăn trên người, cảm thấy cả người thật lạnh.
Từ khi sinh ra đến nay, người nhà luôn coi cô như châu như ngọc, nâng trong lòng tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, cộng tất cả tủi nhục nửa đời trước phải chịu lại cũng không nhiều băng trong khoảng thời gian này.
Tối hôm qua Lăng Tiêu bảo vệ cô trước mặt nhiều người như thế làm cô rất cảm động, trong một chớp mắt, cô cảm thấy hắn vẫn để ý cô.
Nhưng đảo mắt hẳn lại ném một mình cô ở bệnh viện.
Cô thật sự nhìn không thấu người đàn ông này!
Có lẽ hắn không phải đang bảo vệ cô, mà đang giữ gìn tôn nghiêm của mình thôi, dù sao mọi người đều biết hiện tại cô là vợ hắn, là mẹ kế của con hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn luôn rất ít sinh bệnh, chưa từng có kinh nghiệm một mình nằm viện, không biết có phải gần đây chịu quá nhiều tủi nhục không mà lúc nhìn chăm chăm dịch truyền rơi xuống từng giọt từng giọt, cô đột nhiên rất muốn khóc.
Mãi đến khi một tiếng chuông làm cô bừng tỉnh.
Là Thịnh phu nhân gọi tới, tối hôm qua bà ngủ sớm, buổi sáng hôm nay thức dậy mới biết chuyện xảy ra tối qua.
Có lẽ Thịnh phu nhân đang rất tức giận, nói chuyện hơi vội: “Hoàn Hoàn con dậy rồi sao, tối hôm qua trên tiệc mừng thọ đã xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nuốt tủi thân vào trong bụng, miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên: “Mẹ, sao mẹ biết chuyện tối hôm qua?”
“Có người quay lại video, đã lan truyền khắp nơi rồi, con mau kể cho mẹ nghe là như thế nào.”
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ có mấy người phụ nữ cố ý đến kiếm chuyện...”
Thịnh Hoàn Hoàn kể lại sơ lượt chuyện tối hôm qua, tất nhiên sẽ không nhắc đến trọng điểm, cô rất sợ Thịnh phu nhân hỏi đến Lam Nhan, cũng may tối hôm qua Lam Nhan không xuất hiện trong video.
Thịnh phu nhân không nhắc đến Lam Nhan, cũng không nhìn ra dị thường tối hôm qua của cô, nghe cô kể xong thì lạnh lùng hừ một cái: “Đáng đánh, đám con gái đó chẳng ai tốt lành, bản thân không bằng người ta thì thích so bì hơn thua đủ kiểu, thật không biết họ lấy tự tin từ đâu ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Dạ... Đúng vậy!”
“Còn con đó, đừng cảm thấy hiện tại ba con hôn mê bất tỉnh thì cái gì cũng nhường nhịn, thứ chó mèo gì cũng dám khinh nhục con, Thịnh gia chúng †a còn chưa nghèo túng đến mức độ đó”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ... Đánh người là con.”
“Không phải con bị tạt nước sao? Còn Cố Nam Thành kia nữa, đầu óc cậu ta có úng nước không, phụ nữ cãi nhau liên quan gì đến cậu ta, đàn ông con trai lại hất mũi lên mặt với phụ nữ, cũng không sợ mất thân phận”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Đúng vậy!”
“Theo mẹ thấy Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ nhất định có gì rồi, cô ta tính trước được Cố Nam Thành sẽ bênh mình nên mới dám làm càn như thế, con phải cẩn thận một chút, mẹ hoài nghi cô ta sẽ trả thù chúng ta, cô ta nhất định còn có chiêu sau nữa”
Không thể không nói, ánh mắt của Thịnh phu nhân rất tinh tường.
Người từng trải liếc một cái liền nhìn ra tình huống tối hôm qua, Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ nhất định là có gì, còn về chuyện đến mức độ nào thì chỉ có đương sự mới biết được.
Là ảo giác của cô sao? Sao giọng của mẹ vừa kích động, lại vừa mang theo chút thẹn thùng?