Thái độ của Cố Nam Thành làm cảm xúc của Nam Tầm hoàn toàn mất khống chế, đầu cô “Ong” một tiếng, một luồng lửa giận không thể ngăn chặn bừng lên như hồng thủy.
Nam Tầm lập tức đứng lên, bưng lên một nửa bánh kem còn lại trên bàn, hung hăng ném mạnh vào người Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành hoàn toàn không ngờ Nam Tâm lại làm ra chuyện này, không hề phòng bị mà bị đập trúng, bơ dính đầy người gã, bên chân đã bừa bãi.
Cố Nam Thành nhìn vết bẩn trên người mà giận tím mặt: “Nam Tầm, cmn cô có bị điên không?”
Nam Tầm tức giận chỉ vào Cố Nam Thành, hô †o: “Sao anh không hỏi xem anh làm cái gì ở bên ngoài?”
Sắc mặt Cố Nam Thành đặc biệt khó coi: “Có phải Thịnh Hoàn Hoàn nói với cô không, có phải cô ta giả vờ đáng thương nói mình bị khi dễ bị oan uổng, cô ta làm ra mấy chuyện như vậy mà còn có mặt mũi mách lẻo với cô?”
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn liên tiếp đánh hai người, cô còn có mặt mũi đi mách, là ngại nhà bọn họ còn chưa đủ loạn sao?
Nam Tầm cười lạnh, trong mắt chứa đầy thất vọng về người đàn ông trước mắt: “Thịnh Hoàn Hoàn chưa gọi điện thoại cho tôi, cô ấy không nói một chữ nào với tôi, Cố Nam Thành, có phải mắt anh mù hay không, rốt cuộc là ai đang vờ đáng thương, anh trợn to mắt nhìn xem.”
Nam Tầm ném điện thoại về hướng Cố Nam Thành, Cố Nam Thành duỗi tay cản, di động rơi xuống cái thảm bên chân gã, video kia còn đang chiếu.
Đáy lòng Nam Tầm thiêu đốt lửa giận hừng hực, ¡_ giận không thể át: “Một mình Hoàn Hoàn còn ôm theo đứa nhỏ, bảy tám người bọn Trần Do Mỹ và
Ì Hứa Oánh Oánh chắn trước mặt cô ấy, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là ai muốn kiếm chuyện, chỉ
ị_ có Cố Nam Thành anh mắt mù mới tin hai con tiện nhân kia."
Cố Nam Thành nhìn cô gái cuồng loạn trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ, nghĩ đến đêm nay Trần Do Mỹ giải thích cho Nam Tầm rồi còn chủ động tránh né, trong lòng gã càng chán ghét người phụ nữ mang bộ mặt dữ tợn trước mặt.
Sắc mặt gã xanh mét, giọng nói cũng trở nên đặc biệt lạnh nhạt: “Nam Tâm, cô nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của mình đi, há miệng ra là tiện nhân, rốt cuộc cô đang mảng người khác hay mắng chính cô?”
Lời này của Cố Nam Thành như một chậu nước đá dập tắt trái tim nóng bỏng của Nam Tâm, làm lòng cô lập tức lạnh đi: “Tôi mắng cô ta như vậy còn nhẹ, chẳng lẽ tôi phải mang ơn đội nghĩa thứ đàn bà phá hoại gia đình của tôi?”
Nam Tầm đột nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn, cô rất muốn xoay người bỏ đi, nhưng cô không thể, con gái còn đang chờ cô, cho nên cô chỉ có thể ở lại nơi này, tranh luận thứ đúng sai căn bản không có ý nghĩa với Cố Nam Thành.
Cho dù lúc này trái tim cô đang nhỏ máu.
Cố Nam Thành sớm đã không còn kiên nhãn với cô: “Tôi nói lại lần cuối cùng, tôi và Trần Do Mỹ là trong sạch, cô ấy không muốn tới phá hoại gia đình chúng ta, tất cả đều là cô rảnh rỗi kiếm chuyện, tự tìm phiền não”
“Phải không, anh dám nói đêm nay Trần Do Mỹ có thể tham dự tiệc mừng thọ của Đường lão thái thái không phải là cô ta chủ động xin anh dẫn đi không?”
Trần Văn Hưng đã bị tra xét, Trần Vân Phàm lại làm ra gièm pha kia, sao Đường gia còn có khả năng mời Trần Do Mỹ tham dự tiệc mừng thọ?
Một câu của Nam Tâm lập tức làm Cố Nam Thành trầm mặc.
Cố Nam Thành cắn răng cả giận nói: “Tôi chịu đủ rồi”
Nói xong, gã muốn phất tay bỏ đi.
Nam Tầm lập tức hô to: “Anh trở về cho tôi,hôm nay là sinh nhật con gái, cho dù chỉ diễn thì anh cũng phải ở lại cho tôi.”