Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 224




Mỗi ngày gã về đến nhà đều rất mệt, chỉ muốn được yên lặng bình yên, nhưng cô ấy căn bản không thông cảm cho gã, có chút việc nhỏ cũng muốn cãi vã không dứt.

Thấy Cố Nam Thành không đáp lại, Trần Do Mỹ duỗi tay kéo kéo áo gã: “Anh Nam Thành, anh có nghe em nói gì không?”

Cố Nam Thành hơi bực bội mà nói: “Được rồi Tiểu Mỹ, tính tình cô ta thế nào thì anh rõ nhất, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, cô ta muốn quấy thế nào thì tùy đi!”

Cuối cùng Trần Do Mỹ vẫn kiên trì một mình đi đến bệnh viện. Mà Cố Nam Thành cũng không về nhà, hiện tại gã thà ở lại công ty cũng không muốn về.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cố gia. Lúc này trong nhà bày trí rất vui mắt lại đáng yêu, tựa như một Disneyland loại nhỏ, một đám trẻ con đang chơi rất vui trong phòng khách rộng lớn. 

Hôm nay là sinh nhật của bạn nhỏ Cố Hoan, Nam Tâm mời mấy người bạn mẫu giáo của con bé về nhà chơi.

Nam Tầm nhìn từng nụ cười đáng yêu sạch sẽ, khói mù đọng lại trong lòng nhiều ngày cũng tan đi không ít.

Cô cầm camera, chụp rất nhiều ảnh cho con gái.

Tiểu Hoan Hoan chạy tới, ôm chặt chân cô, con bé này chơi đổ đầy mồ hôi, mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn Nam Tâm: “Mẹ, sao ba còn chưa về, ba không biết hôm nay là sinh nhật của con sao?”

Tiếng nói ngây thơ non nớt của trẻ con làm trái tim Nam Tâm hơi xao động. Nam Tầm chùi mồ hôi trên trán rồi khế véo mũi con bé một cái: “Chờ một chút, chắc ba con sẽ trở lại nhanh thôi, trên bàn có rất nhiều trái cây và điểm tâm, kêu bạn của con cùng ăn đi.”

“Dạ được, chúng ta ăn cái gì đi” Rất nhanh Tiểu Hoan Hoan đã dẫn đám bạn nhỏ đi chia đồ ăn vặt.

Nam Tầm nhìn thời gian, 8h rồi mà Cố Nam Thành còn chưa về, hai ngày trước cô ấy đã nhắc nhở gã, nhưng sáng nay gã ra cửa thì vẫn không trở về, cũng không gọi về một cú điện thoại. 

Mấy bạn nhỏ ăn vài thứ lại đi chơi, nhưng lần này không kéo dài bao lâu, chơi hơn hai giờ cũng mệt mỏi, mẹ bọn nhỏ muốn dẫn họ về nhà.

Nam Tầm bảo người hầu bưng bánh kem lên, đốt ba cây nến rồi cắm vào, cùng mẹ bọn nhỏ hát bài ca chúc mừng sinh nhật.

Tiểu Hoan Hoan đội mũ sinh nhật, đứng trước cái bánh kem to lớn, chấp tay ước nguyện, cuối cùng thổi tắt ngọn nến cùng Nam Tâm.

Sau khi ăn bánh kem, các bạn nhỏ đều đi về, căn nhà to lớn trải qua náo nhiệt lại có vẻ càng lạnh lão yên tĩnh.

Cố Hoan bẹp: “Mẹ, sao ba còn chưa trở về, có phải ba quên mất sinh nhật của con không?”


Cô bé vừa nghe vậy thì lập tức nín khóc, mừng rỡ nhìn cái hộp kia.

Nam Tầm nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta mở hộp đi, xem ba tặng quà gì cho Hoan Hoan được không?”

Tiểu Hoan Hoan liên tục gật đầu: “Được”