Không biết có phải vì phát sốt không, hay do. vừa bị người ta ức hiếp quá mức, lúc này lồng ngực hắn lại làm cô cảm thấy thật an toàn, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng.
“Cô cũng giỏi thật đấy”
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo quen thuộc này, Thịnh Hoàn Hoàn mếu máo, suýt đã bật khóc: “Sao giờ này anh mới đến.”
Cô đã sớm chống đỡ không được, chỉ luôn cố gượng mà thôi. Cô vừa bị nhiều người hà hiếp như thế, sao bây giờ hắn mới đến?
Nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt, vẻ mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu không có dấu hiệu ấm lại, hắn liếc nhìn phần áo dơ bẩn của cô một cái, nổi giận đùng đùng: “Để bản thân chật vật như thế, cô thật làm tôi hãnh diện quá.”
Nói xong liền đẩy ra cô, Thịnh Hoàn Hoàn bị đả kích, sắc mặt trắng bệch, lúc này một chiếc áo đã khoác lên người cô, “Không gian to lớn” trong đó bao lấy thân hình mảnh khảnh của cô.
Hành động của Lăng Tiêu làm sắc mặt mấy người phụ nữ trở nên rất khó xem, đặc biệt là Hứa Oánh Oánh, mặt đã xám như tro tàn.
Mà Trần Phỉ Phỉ thì nhân lúc người ta không để ý đã lôi kéo Bạch Sương cụp đuôi đi rồi.
Trần Phỉ Phỉ không quên ngày đó khi bị Lăng Tiêu ném ra ngoài, hắn đã cảnh cáo cô ta đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Lúc này không đi thì chờ đến khi nào?
Lăng Thiên Vũ thấy Thịnh Hoàn Hoàn không bị thương, năm tay cũng siết lại thật chặt, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ lên, trên mặt đã hiện lên gân xanh. Nhìn ra được cậu đang cực lực khống chế cảm xúc sắp bùng nổ của mình.
Lăng Tiêu nhìn cậu một cái rồi không chú ý thêm, hẳn tin tưởng Lăng Thiên Vũ có thể một mình chiến thẳng “Căn bệnh”.
Ánh mắt Lăng Tiêu quá sắc bén, Trần Do Mỹ cầm lòng không đậu lui ra phía sau Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ ở phía sau, khí thế hùng hồn mà nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Người sai là ai, Lăng tổng nên hỏi người phụ nữ bên cạnh anh kìa.”
Lăng Tiêu “A” một tiếng, cực kỳ ngông cuồng, hình như đang cười nhạo Cố Nam Thành ngây thơ, hắn muốn bảo vệ ai còn cần nhìn đúng sai à?
Lăng Tiêu không để ý tới Cố Nam Thành, ánh mắt chuyển qua Hứa Oánh Oánh: “Rượu trên người Thịnh Hoàn Hoàn là cô tạt.”