Bình thường nhiệt kế có mức cao nhất là 42 độ, bởi vì thân nhiệt con người rất ít vượt qua 42 độ.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn sốt cao 41.6 độ, tình huống rất nguy cấp, khó trách Bạch quản gia lại sốt ruột như vậy.
Mạng người quan trọng, có thể không nóng lòng sao?
Lăng Tiêu nghe xong thì lập tức lấy chìa khóa xe ra, bước nhanh ra ngoài, còn hung hăng ra lệnh cho Bạch quản gia: “Mặc kệ các người dùng cách gì, mau chóng làm thân nhiệt của cô ta hạ xuống.”
Khi Đường Dật nhận được điện thoại thì vừa tiễn vợ chồng Hàn Tín đi, anh không dám trì hoãn mà lao về hướng Lăng gia.
Nửa đêm Thịnh Hoàn Hoàn mới ổn định lại, trong lúc ngủ mơ cô cảm thấy có lúc mình rơi vào biển lửa, có lúc lại sa vào đầm băng, lúc nóng lúc lạnh, rất khó chịu.
Trên người cô đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo vừa thay không lâu lại phải đổi cái khác, có người cầm khăn lau người cho cô, cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng trịch.
Mãi đến nửa đêm, cuối cùng cô cũng ngủ say.
Sáng sớm tỉnh lại, cô mở mắt ra liền thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Lăng Thiên Vũ, lúc này cậu nhóc đang lo lắng nhìn cô, ngũ quan nhăn thành một cục.
Thấy cô tỉnh lại, Lăng Thiên Vũ lập tức đặt tay nhỏ lên trán cô, sau đó lại sờ sờ trán mình. Lặp lại như thế rất nhiều lần, cậu lại vươn một ngón tay ra quơ quơ trước mắt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt, không rõ nguyên do mà nhìn cậu nhóc trước mặt.
Thấy cô không phản ứng, hiển nhiên Lăng Thiên Vũ rất sốt ruột, vẫn luôn lắc lắc đầu ngón tay trắng nốn kia.
“1?” Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác nói ra một chữ, phát hiện giọng nói mình vừa khô vừa khàn.
Chỉ thấy cậu nhóc rất vui vẻ, lại duỗi một ngón tay ra.
2”
Cậu nhóc càng vui, lại mở bàn tay nhỏ ra.
“5”
Lăng Thiên Vũ mừng rỡ, lập tức chạy ra ngoài cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn câm nín, hoá ra cậu nhóc này đang lo não cô bị sốt hư luôn sao?
Sau khi trải qua bệnh nặng, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân vô lực, đang muốn ngồi dậy thì Lăng Thiên Vũ liền lôi kéo Lăng Tiêu đi vào.
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Bộ nhìn cô bây giờ rất giống bị cháy não sao?
Cũng may Lăng Tiêu không phải Lăng Thiên Vũ, quan sát vẻ mặt của cô một chút liền thu ngón tay lại, lạnh nhạt mở miệng: “Cô muốn ngồi dậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu.