Bạch quản gia cúi thấp đầu xuống: “Thiếu gia nói, thân thể thiếu phu nhân quá yếu, phơi năng thêm để ra mồ hôi thì mới khỏe mạnh được.”
Sức khoẻ cô yếu thế à? Cũng không nghĩ xem cô vì ai mới sinh bệnh, nếu cô yếu, sức khoẻ không tốt thì có thể khỏi nhanh như thế sao?
Không có nguyên nhân gì tức là do hắn chán ghét cô, không muốn cô được yên lành.
“Tôi đã biết." Thịnh Hoàn Hoàn khép sách lại, đứng lên.
Bạch quản gia hô một tiếng ra ngoài cửa, hầu gái bưng đủ loại sản phẩm chống năng tiến vào: “Thiếu phu nhân, bôi thêm chút kem chống nẵng, mặc áo dài tay, đội mũ che nắng, đừng phơi hư da mình”
“Là ý của Lăng Tiêu hay là của Bạch quản gia?” Thịnh Hoàn Hoàn thực nghỉ hoặc, sao Bạch quản gia đột nhiên quan tâm cô như thế?
Bạch quản gia cười cười: “Đương nhiên là ý của thiếu gia, tuy rằng ngài ấy không nói rõ, nhưng tôi biết ngài ấy có ý này.
Thịnh Hoàn Hoàn: “Thì ra là ông đoán.”
Cô biết ngay lời nói này đâu thể nào phát ra từ cái mồm của Lăng Tiêu.
Bạch quản gia: “... Thiếu phu nhân, tôi đi theo thiếu gia từ nhỏ, luôn rất hiểu ngài ấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nói thêm gì nữa, nhìn đống kem chống năng kia, cô duõi tay chọn một tuýp từ trong đó: “Được rồi, đi ra ngoài đi, tôi lập tức đi xuống.”
Khi Lăng Tiêu xem camera liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn “Võ trang” đầy mình, ngồi trong khu vườn phong cảnh nao lòng, phơi mình dưới thái dương mà đọc sách, bên cạnh còn có cái quạt điện di động.
Lăng Tiêu mím chặt môi, ai cho cô ngồi?
Còn có quạt, thật biết hưởng thụ, khó trách đã vậy mà cô còn có tâm tình đọc sách, xem ra là Bạch quản gia quá nhân từ với cô.
Năm phút sau, quyển sách trên tay Thịnh Hoàn Hoàn và quạt điện bên cạnh đều bị tịch thu, ngay cả cái ghế dài dưới mông cũng bị người hầu nâng đi.
Cuối cùng cũng hợp ý của Lăng Tiêu.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ trăm lần cũng không ra cô lại làm sai cái gì?
Không có quạt, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã chảy mồ hôi đầy đầu, có bóng râm dưới tán cây mà lại không cho gió mát, đối mặt với hoa cỏ đầy sân, cô đã không còn tâm tư thưởng thức.
Lúc này, một bóng dáng nho nhỏ chạy tới chỗ cô.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Thiên Vũ đội nón kết trên đầu, cậu ôm bảng viết chạy tới, mà Bạch quản gia bung dù đen che trên đầu cậu, sợ làm Thái Tử gia trúng nẵng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt đáng yêu bảnh trai của Lăng Thiên Vũ, trong lòng lập tức mềm mại, cô ôm cậu nhóc lên: “Thiên Vũ muốn ăn cái gì?”
Cậu nhóc chỉ gật đầu gật đầu, ý là cô nấu cái gì cậu cũng thích, cậu không kén ăn như ba.
“Thật ngoan, chúng ta gọi điện thoại cho ba nhé?”