Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 197




Nhưng Nam Tầm chính là nữ thần đứng đầu được công nhận của trường quân đội, các nam sinh sao có thể để cho tên khác trường là Cố Nam Thành khinh nhờn nữ thần của họ?

Vì thế mỗi lần Cố Nam Thành tới trường quân đội đều sẽ bị trị thực thảm.

Lúc ấy, ấn tượng đầu tiên của Nam Tầm đối với Cố Nam Thành không sâu, chỉ nghĩ gã là một người theo đuổi bình thường nên không để trong lòng.

Lễ tình nhân đầu tiên quen biết Cố Nam Thành chính là ác mộng đối với gã. Hôm đó Cố Nam Thành ôm một bó hoa hồng đứng dưới ký túc xá của cô, không chờ được Nam Tầm mà đợi được Trần Cảnh vừa thổ lộ thất bại với cô.

Lúc đó Trần Cảnh là nhân vật phong vân của trường quân đội, một chàng trai xuất chúng về mọi mặt, là người được xem trọng nhất trong đông đảo những người theo đuổi Nam Tầm.

Trần Cảnh bị Nam Tầm nhẫn tâm từ chối, xoay người lại thấy Cố Nam Thành ôm một bó hoa hồng hò hét tên Nam Tầm dưới ký túc xá, vì thế anh ta hung hăng đánh cho gã một trận đến mặt mũi bầm dập.

Sau đó Nam Tầm đi xuống, suýt không nhận ra gã.

Cô nói với Cố Nam Thành: “Tôi không thích loại đàn ông yếu đuối mong manh như anh, cả Trần Cảnh mà anh cũng đánh không lại, còn dám tới theo đuổi tôi?”

Lúc ấy cô chỉ muốn gã biết khó mà lui. Ai ngờ Cố Nam Thành vì cô mà đi học bắn súng, học cưỡi ngựa, học quyền đạo, trực tiếp từ một thanh niên mảnh khảnh ôn tồn luyện thành chiến sĩ cứng cỏi.

Nửa năm sau, gã đánh ngã Trần Cảnh, sau đó mang theo thương tích mà vô lại đi đến trước mặt cô: “Hiện tại có tư cách chưa?”

Nam Tầm không ngờ lại có người làm nhiều chuyện, chịu nỗ lực như vậy để trở nên càng ưu tú vì cô.

Cũng từ ngày đó, mỗi lần Cố Nam Thành tới trường quân đội, tầm mắt cô sẽ bất giác dừng lại vì gã.

“Nam Tầm?” Một giọng nói lôi tâm trí của Nam Tầm ra khỏi hồi ức.

Nam Tầm nghi hoặc nhìn người đàn ông mặc quân trang, cao lớn vĩ ngạn mang theo uy nghiêm quân nhân trước mắt: “Anh là... Trần Cảnh?”

Người đàn ông uy nghiêm hơi nhếch khóe miệng lên: “Không ngờ cô còn nhớ đến tôi.”

Nam Tầm cười nhạt: “Đương nhiên, anh là nhân vật phong vân của trường chúng ta, đến nay vẫn vậy.”

Hiện tại Trần Cảnh là quan quân, nghe nói chức vị không thấp. Nếu lúc trước cô không gả cho Cố Nam Thành, không ở nhà giúp chồng dạy con thì có lẽ hiện giờ cô và Trần Cảnh còn là đồng nghiệp.

Trần Cảnh bật cười: “Cái gì mà nhân vật phong vân, không đáng nhắc tới trước mặt cô.”

Nụ cười này của Trần Cảnh làm những người khác chú ý, có người suy đoán thân phận của Nam Tầm, châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.



Trần Cảnh nói với Nam Tầm: “Cùng đi dạo không?”

Nam Tầm gật đầu, cất bước đi về hướng sân thể dục.

Trần Cảnh nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, nhớ lại những năm tháng thanh xuân từng mê muội vì cô, chỉ cảm thấy đã trở nên thật xa xôi, hiện giờ bóng dáng này giảm đi một phần tiêu sái, lại tăng thêm sự quyến rũ của đàn bà.

Trần Cảnh rất cao, chân rất dài, sải vài bước đã đuổi kịp Nam Tầm, nhìn sân trường phấn chấn xanh um, anh nhịn không được cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt!”

Nam Tầm nghe Trần Cảnh cảm thán thì trêu chọc nói: “Anh còn chưa đến 30 mà, đừng làm ra vẻ già khụm như thế.”

Trần Cảnh chỉ lớn hơn cô một tuổi, mới 29 mà thôi.

Trần Cảnh cười nói: “Qua mấy tháng nữa là đến 30, năm đó ở trường thật tốt, đánh người bị phê bình vài câu là xong, hiện tại đừng nói ra tay, cả mắng người cũng không được.”

Nam Tầm chỉ cười không nói, người có thân phận như anh ta thật sự phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, dù sao cũng có địa vị cao.

“Tôi muốn làm phiền cô gửi lời xin lỗi đến Cố Nam Thành, năm đó tuổi trẻ bồng bộc, không biết nặng nhẹ.”

Trần Cảnh đang nói đến chuyện năm đó anh ta bị Nam Tầm từ chối nên thẹn quá thành giận đánh Cố Nam Thành một trận.

Nam Tầm dừng bước: “Tôi và anh ta đã ly hôn.”

Trần Cảnh kinh ngạc, có chút xấu hổ: “Phải không, khi nào vậy?”

“Hai ngày trước.” Nam Tầm thản nhiên cười.

Trần Cảnh không biết nên nói cái gì, lại không thốt ra được lời an ủi, lúc này một quân nhân chạy về hướng bọn họ: “Thiếu tá, đã đến giờ.”

Trần Cảnh nhìn về phía Nam Tầm, Nam Tầm cười nói: “Đi đi, tôi cũng phải đi.”

Sau khi tạm biệt Trần Cảnh, Nam Tầm không nán lại nữa, trên đường trở về khách sạn lại gặp được Trần Cảnh, đứng bên cạnh anh ta là Đường Nguyên Minh và mấy người cô không quen biết.

Khi trở lại khách sạn thì sắc trời đã tối, Lăng Kha vòi vĩnh muốn đi ăn lẩu, mà con nhóc Cố Hoan lại muốn ăn MacDonald.

Cuối cùng, Lăng Kha thắng, bởi vì cô ấy nói với Cố Hoan là ở tiệm lẩu có rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt được ăn miễn phí.

Sau khi ăn xong, Lăng Kha trở về, Nam Tầm dẫn Cố Hoan đi cắt tóc, tóc mái của Hoan Hoan đã rất dài, không cắt sẽ che khuất mắt, không ngờ họ lại gặp phải mẹ con Trần Do Mỹ.

Hai mẹ con Trần Do Mỹ vừa gội đầu xong đi ra từ tiệm cắt tóc, trông tâm tình hai người có vẻ rất tốt, phía sau họ là một người phụ nữ trung niên, trên người bà treo đầy thành quả chiến đấu cả buổi chiều của hai mẹ con.



Nam Tầm nhận ra người phụ nữ này, bà là người hầu cô thuê ở biệt thự Lục Hồ.

Trần phu nhân chưa đã thèm mà nói với Trần Do Mỹ: “Chúng ta đi dạo thêm đi, đã thật lâu mẹ không mua đồ trang sức.”

Trần Do Mỹ nhìn thấy Nam Tầm, sắc mặt cô ta hơi thay đổi, cố ý nói với Cố phu nhân: “Không được, tốn tiền nhiều như thế thì anh Nam Thành sẽ nhìn con như thế nào. Vì lấy được thẻ của ảnh, con đã quấy ảnh cả đêm, đến bây giờ eo và chân còn mỏi đây này.”

Cố phu nhân lải nhải ở phía trước: “Rồi rồi rồi, không mua, con về nghỉ ngơi cho khoẻ, chờ con gả cho Cố Nam Thành thì đừng quên mẹ và anh con...”

Trần Do Mỹ cao giọng mà nói: “Được, tuyệt đối không quên hai người, con phải trở về chuẩn bị bữa khuya cho anh Nam Thành, lần sau lại đi dạo với mẹ!”

Bóng dáng hai mẹ con dần dần đi xa, những lời nói của Trần Do Mỹ lại như cây kim đâm vào tim Nam Tầm, mang theo chút chua xót và đau đớn.

Nhanh như vậy mà Cố Nam Thành đã đưa thẻ cho Trần Do Mỹ, xem ra thật sự rất thích cô gái này!

Nhưng Nam Tầm cũng không ngơ ra quá lâu, lập tức dời mắt đi, ôm Cố Hoan vào tiệm cắt tóc.

Nhìn mình trong gương, Nam Tầm duỗi tay sờ sờ mái tóc dài đã để rất lâu, sau đó nói với thợ cắt tóc: “Cắt ngắn giúp tôi.”

Thợ cắt tóc rất tiếc hận: “Mái tóc xinh đẹp thế này, chắc để rất lâu đúng không, cắt đi thật đáng tiếc, uốn sẽ đẹp hơn.”

Nam Tầm lắc đầu: “Cắt đi!”

Sau khi đi ra từ tiệm cắt tóc, Nam Tầm đã đổi một mái tóc ngắn thoải mái nhẹ nhàng, trí thức lại có khí chất, theo nhận xét của Lăng Kha thì rất có cảm giác đại tỷ.

Cố Hoan yêu thích vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Nam Tầm: “Mẹ trẻ lên rồi, cũng xinh đẹp hơn.”

“Phải không?”

Nam Tầm rất vừa lòng với kiểu tóc này, nó tôn dáng cổ của cô càng thon dài, khí sắc tốt lên rất nhiều, lúc cắt xong, thợ cắt tóc cũng phải trầm trồ, nói không ngờ dáng mặt và khí chất của cô hợp với tóc ngắn như thế.

Thay đổi kiểu tóc, thay đổi tâm tình.

Sau khi trở về, Nam Tầm trang điểm, đeo hoa tai lên, cố ý chụp bức ảnh rồi gửi lên nhóm.

Nam Tầm “Đẹp không?”

Lăng Kha “Oa, đẹp, quả thực chính là đại tỷ.”