Nhưng cô lại không có dũng khí gọi điện thoại cho Lăng Tiêu. Hắn nhất định sẽ cảm thấy trong lòng cô có mờ ám, sợ bị hắn phát hiện cô còn lưu luyến Mộ Tư nên mới không dám ngồi cùng bàn với Mộ Tư.
Dù sao cô làm thế nào cũng là sai.
Đây là một nan đề không có lời giải.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi suy nghĩ, nếu hiện tại cô bệnh nặng không dậy nổi, thần trí không rõ thì tốt rồi
Vào khoảng 5 giờ chiều, Lăng Tiêu gọi đến.
Thịnh Hoàn Hoàn không hề chuẩn bị, đang nằm trên giường giả chết không muốn nhúc nhích.
Lăng Tiêu gọi đến làm cô sợ tới mức như cá chép lộn mình ngồi bật dậy khỏi giường, rối rắm thật lâu mới chấp nhận số phận mà bắt máy, dù sao chết cũng chỉ là một đao.
“Alo...”
Lăng Tiêu nói với cô bằng hình thức thông báo: “Buổi tiệc 7 giờ, cô chuẩn bị đi”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt khăn trải giường dưới mông: “Anh sẽ về đón tôi à?”
Lăng Tiêu lạnh nhạt đáp lại một câu “Không rảnh", sau đó tắt máy.
Thịnh Hoàn Hoàn ném điện thoại, nhại theo hẳn cũng nói một câu “Không rảnh”, sau đó lại ngã xuống giường giả chết.
Làm sao bây giờ, phải mặc bộ đồ nào, có cần trang điểm không?
Lấy sự hiểu biết trong thời gian này của cô đối với Lăng Tiêu, nếu cô không trang điểm thì hẳn nhất định sẽ cảm thấy cô cố ý giả vờ đáng thương trước mặt Mộ Tư.
Nếu cô trang điểm, hản nhất định sẽ thấy cô cố ý trang điểm cho Mộ Tư xem.
Thịnh Hoàn Hoàn năm trên giường lăn qua lộn lại, cảm thấy quá đau đầu.
Lúc này lại có một cú điện thoại gọi đến, là một dãy số xa lạ.
Thịnh Hoàn Hoàn để nó reo một hồi mới bấm nút nghe: “Ai vậy?”
Qua hồi lâu, Thịnh Hoàn Hoàn không hề đáp lại. Sau đó Mộ Tư lại nói: “Em yên tâm, chỉ là ăn bữa cơm thôi, không tốn bao nhiêu thời gian, sẽ không làm phiền em đâu.”
“Vợ chồng Hàn Tín đã biết chúng ta chia tay, cho nên em đừng lo lắng.”
“Hoàn Hoàn, em nói một câu được không?”