Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 175




“Anh học nấu ăn từ hồi nào?”

“Lúc đi du học.”

“Đồ ăn nước ngoài thật sự không ngon bằng chúng ta.”

“Ừm!”

Lúc nói chuyện phiếm, sắc mặt Lăng Tiêu càng ngày càng dịu đi.

Tuy rằng Lăng Tiêu trả lời rất ngắn gọn, nhưng cuối cùng không khí cũng trở nên hài hòa, chỉ cần Lăng Tiêu không lạnh mặt thì cái gì cũng dễ nói.

Nhưng nói ra cũng châm chọc, bọn họ nói chuyện đâu giống vợ chồng, rõ ràng là một đôi nam nữ trẻ tuổi vừa mới quen biết.

“Anh và Cố Nam Thành có thân không, anh cảm thấy anh ta là người như thế nào?” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên hỏi.

Lăng Tiêu buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn chùi miệng, động tác đặc biệt tao nhã, tựa như quý tộc đi ra từ poster, làm cái gì cũng cao quý tột độ.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi cảm thán, ăn chung loại gạo mà nuôi ra trăm dạng người.

Lăng Tiêu nói: “Tôi và Cố Nam Thành không có làm ăn qua lại, ấn tượng đối với người này chỉ là mặt ngoài, cho nên không bình luận.”

Thịnh Hoàn Hoàn chấp nhất hỏi: “Vậy ấn tượng mặt ngoài là thế nào?”

“Diện mạo cũng không tệ lắm, thoạt nhìn cũng chín chắn ổn trọng.”

Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, nếu không phải biết cô và vợ Cố Nam Thành là bạn thân, hắn sẽ cho rằng cô gái trước mắt có ý với Cố Nam Thành.

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Quả nhiên là đủ mặt ngoài.”

Lăng Tiêu nhìn cô: “Vậy cô muốn nghe cái gì?”

“Cố Nam Thành ngoại tình với Trần Do Mỹ, còn nói dối mình và Nam Tầm đã ly hôn vào ba tháng trước trên cuộc họp báo, nhưng kỳ thật bọn họ căn bản không...”

Thịnh Hoàn Hoàn càng nói càng nóng, Lăng Tiêu lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Tôi không có hứng thú với mấy tin này.”

Thịnh Hoàn Hoàn kích động nói: “Cũng phải xem để biết về nhân phẩm người này, sau này nếu anh hợp tác với anh ta sẽ biết con người thật của anh ta là thế nào, đương nhiên tốt nhất vĩnh viễn đừng hợp tác với loại người nhân phẩm có vấn đề này.”

Qua một lúc lâu, thấy Lăng Tiêu không hề phản ứng, Thịnh Hoàn Hoàn nhụt chí buông đũa xuống: “Thôi, trình độ của tôi hữu hạn, không đồng cảm với anh được.”

Lúc này Lăng Tiêu vẫn luôn lạnh nhạt đột nhiên xuất hiện chút ý cười: “Tôi sẽ nghiêm túc suy xét ý kiến của cô.”

“A?”

Thái độ của Lăng Tiêu thay đổi quá nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng không kịp.



Hắn đang cười à? Hắn cười cái gì?

Lăng Tiêu nói: “Suy xét không hợp tác với Cố Nam Thành.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Cô chỉ tức giận bất bình thay cho Nam Tầm, Lăng Tiêu lại nghe lọt vào tai!

Kinh ngạc qua đi, Thịnh Hoàn Hoàn thấp giọng nói thầm: “Căn bản không cần suy xét, không cần hợp tác với loại người này.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết trên tay Cố Nam Thành thực sự có một dự án lớn cần hợp tác với Lăng Tiêu, lời nói của cô sẽ quyết định đàm phán có thành công hay không.

Nói thầm xong, Thịnh Hoàn Hoàn liền bưng chén đũa vào bếp, chờ cô dọn xong đi ra thì thấy Lăng Tiêu đang dạy Lăng Thiên Vũ viết chữ, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Lăng Tiêu là người ba tốt.

Nhìn cảnh này, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới bức tranh của Lăng Thiên Vũ, hình ảnh hai ác ma ức hiếp cậu, cậu nhóc thừa nhận với cô hai ác ma kia là ba mẹ của mình, nhưng cậu lại nói không phải Lăng Tiêu.

Vậy rốt cuộc Lăng Thiên Vũ có phải con ruột của Lăng Tiêu không?

Thịnh Hoàn Hoàn đánh giá hai ba con này, nhìn bề ngoài bọn họ trông cũng không tương tự, nhưng tính cách rất giống, tính tình đều khó ở như nhau.

Lăng Thiên Vũ là đứa trẻ rất thông minh, rất nhiều thứ gặp qua là không quên được, hiện tại đã biết không ít chữ Trung, tin tưởng không bao lâu nữa cậu có thể dùng tiếng Trung giao tiếp.

Cô cười cười, không nói một lời mà trở về phòng, muốn tìm một vài video đua xe quốc tế xuất sắc để xem, sau đó bỗng thấy cái bóng của mình bị ánh đèn chiếu xuống mặt đất, cô lập tức nhớ đến hình ảnh nhìn thấy ở tầng hầm.

“Thứ” kia cũng có bóng.

Đáng tiếc lúc ấy cô còn chưa kịp thấy rõ thì đã bị người ta đánh hôn mê từ phía sau. Mà vệ sĩ đánh ngất cô là người mà Bạch quản gia thường dùng.

Hai ngày này, cô luôn âm thầm quan sát vệ sĩ kia, cũng không phát hiện Bạch quản gia và dì Hà có hành động dị thường gì, bọn họ cũng không âm thầm qua lại.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe nói ngọn nguồn “Hiện tượng lạ” trong tầng hầm đã lâu, từ khi dọn vào đã tồn tại, Bạch quản gia có lắp camera theo dõi trong đó, nhưng lại không quay được cái gì.

Lăng Tiêu cho rằng “ m thanh lạ” kia là sóng âm chiết xạ trong không khí dẫn đến thay đổi, cho nên nghe có chút quái dị, là đám người hầu vô tri lại làm quá vấn đề.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy, hơn nữa còn là hai lần.

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại là trông thấy gương mặt máu tươi đầm đìa kia, nó tra tấn cô cả trong giấc mơ, hiện tại trong phòng như có đầy những bóng dáng quỷ dị.

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng động, Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, tầm mắt đối diện với Thịnh Hoàn Hoàn.

Cô nói: “Lăng Tiêu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lăng Tiêu nhướng mày, bàn tay thon dài vỗ vỗ đầu Lăng Thiên Vũ, bảo cậu tiếp tục viết, sau đó cùng Thịnh Hoàn Hoàn đi đến ban công.



“Tôi muốn anh và tôi đi một chuyến xuống hầm giam.” Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chỉ có hai chúng ta, đi xuống từ thang máy, đừng nói với ai cả.”

Lăng Tiêu nghe xong thì vẻ mặt lộ ra chút lạnh lẽo, trầm mặc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt rất sắc bén.

Hắn luôn không thích phụ nữ lắm chuyện và tự cho là thông minh, bởi vì hắn không muốn lãng phí quá nhiều tâm tư, mà trong khoảng thời gian này cô đã chiếm hết cả hai điều.

Thịnh Hoàn Hoàn không chút lùi bước: “Coi như tôi xin anh.”

Lăng Tiêu lạnh lẽo nói: “Nếu vẫn không tra ra cái gì thì sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó lộ ra vẻ mặt kiên quyết: “Vậy chuyện này dừng lại tại đây, từ nay về sau tôi sẽ không nhắc đến một chữ.”

Năm phút sau, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vào thang máy.

Tiến vào thang máy, da đầu Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi tê dại, chính là cái thang máy nối liền giữa tầng hầm và hầm giam này, ngày đó “Thứ” kia đứng ngay trong đây.

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt đèn pin trong tay, sau đó bật nó lên.

Lăng Tiêu không vui nhăn mày: “Làm điều thừa.”

Thịnh Hoàn Hoàn không cho là đúng: “Tôi sợ đột nhiên cúp điện.”

Chuyện này không phải thường xuyên xảy ra sao?

Thịnh Hoàn Hoàn quan sát kỹ trong thang máy, vẫn không phát hiện dị thường gì, làm sao “Thứ” kia đi vào được?

Cô nhìn về phía Lăng Tiêu: “Vì sao nơi này không có camera?”

Lăng Tiêu lạnh lùng thốt lên: “Không cần.”

Biết Lăng Tiêu không vui, Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi thêm nữa.

Thang máy mở ra ở tầng hầm, nơi này là hầm rượu và gara, Thịnh Hoàn Hoàn đi ra ngoài trước, Lăng Tiêu theo ở phía sau.

Thịnh Hoàn Hoàn đi đến vị trí cô đứng ngày đó thì ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Sau khi thang máy đóng lại thì bắt đầu đi xuống.

Tầng 2 vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn ấn chính là hầm giam, cho nên lúc này thang máy bắt đầu đi xuống, cô nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia hồi lâu mới dời mắt đi: “Được rồi.”

Lăng Tiêu đứng bên thang máy nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn vài giây, không hỏi nhiều mà ấn thang máy, một lát sau thang máy lại mở ra, hai người lại tiến vào.

Mặt Lăng Tiêu đen thui, Thịnh Hoàn Hoàn muốn đứng xa hắn một chút, trong lúc vô tình đèn pin đánh vào thang máy, phát ra một tiếng “Rầm”.

Thịnh Hoàn Hoàn không lưu ý, nhưng sau đó lại truyền đến một tiếng “Rầm”, cô nặng nề nhìn về phía Lăng Tiêu.