Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 171




Lại đang học, lấy mấy thứ hiện tại trong đầu cô, muốn quản lý tập đoàn lớn như Thịnh Thế thì dù cô nỗ lực thêm 5 năm cũng chưa chắc tiếp quản được.

Cô có thể mường tượng ra sự hiểm ác trên thương trường sao.

Một cô gái xinh đẹp như cô sẽ bị vô số đôi mắt sói nhìn chằm chằm, không bao lâu sau sẽ bị người khác gặm không còn cả khúc xương.

So với lãng phí tâm tư vào chuyện này, còn không bằng ngẫm lại nên làm sao khiến hắn hài lòng, vui vẻ.

Lăng Tiêu đứng bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn một lúc lâu mà cô vẫn không phát hiện, ánh mắt Lăng Tiêu trầm rồi lại trầm, cả người toả ra khí lạnh, đi đến một bên “Rầm” một tiếng tắt đèn đi.

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đã tìm được thú vui trong học tập, đang học hăng say thì trước mắt đột nhiên tối sầm, cô còn tưởng là cúp điện, mãi đến khi bên cạnh giường lún xuống, mùi hương quen thuộc chui vào chóp mũi, cô mới nhận ra không biết khi nào Lăng Tiêu đã trở lại.

“Anh về rồi à, ăn cơm chưa?” Thịnh Hoàn Hoàn dịu dàng hỏi.

Đáp lại cô chỉ có yên tĩnh.

Cô duỗi tay mở đèn lên, thấy Lăng Tiêu nằm bên mép giường, tóc vẫn còn ướt, sắc mặt lạnh lẽo dọa người.

Tâm tình của hắn lại không tốt?

Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào nắng mưa thất thường như Lăng Tiêu, trở mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết là ai chọc hắn, lập tức cất sách và sổ đi, bỏ vào trong ngăn tủ mép giường, sau đó nhìn Lăng Tiêu: “Tôi sấy khô tóc giúp anh nhé?”

Lăng Tiêu nhắm mắt lại như đã ngủ rồi.

Thấy hắn như thế, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không quan tâm nữa, mặc kệ ngày mai hắn có bị cảm đau đầu hay không.

Cô đứng dậy vào phòng tắm, sau khi đi ra thì nằm xuống giường, duỗi tay tắt đèn, nhắm mắt lại ngủ.

Trong bóng tối, sắc mặt Lăng Tiêu càng khó coi, hắn duỗi cái chân dài ra đạp Thịnh Hoàn Hoàn ngã xuống giường.

“Phanh” một tiếng, Thịnh Hoàn Hoàn ngã xuống từ trên giường, cũng may không đau, nhưng tự tôn lại bị tổn thương.

“Lăng Tiêu, anh phát điên cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn phẫn nộ hỏi Lăng Tiêu, giơ tay mở đèn ra.

Dưới ánh đèn, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy cánh tay bị thương của Lăng Tiêu, băng gạc bị hắn tháo ra, có thể thấy rõ được miệng vết thương, trông hơi dọa người.

Thịnh Hoàn Hoàn suýt quên trên cánh tay hắn còn có vết thương sâu như thế.

Từ từ, không phải Lăng Tiêu tức giận vì cô quên hắn bị thương, không băng bó cho hắn đó chứ?

Thịnh Hoàn Hoàn chưa kịp nghĩ lại thì Lăng Tiêu đã lạnh lẽo cả giận quát: “Cút ra ngoài.”



Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì trầm mặc nhìn Lăng Tiêu một lát, thu lại cảm giác tức giận, không nói một lời rời khỏi phòng ngủ chính.

Khoảnh khắc bước ra cánh cửa, Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy phía sau có thứ gì bị nện xuống đất, “Rầm” một tiếng đã tan nát, cô sửng sốt, tiếp theo không quay đầu lại rời đi, hơn nữa còn đóng cửa.

Không cho phép mình nghĩ nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn về tới gian phòng ban đầu kia, xốc chăn lên nằm xuống, lại mở to mắt ngủ không được.

Cô quen hơn giường.

Ngủ không được cũng lãng phí thời gian, Thịnh Hoàn Hoàn dứt khoát đứng dậy, muốn đi đọc sách tiếp, lại phát hiện sách và cuốn sổ của mình còn đặt trong ngăn tủ phòng ngủ chính.

Cô buồn bực nằm xuống lần nữa, lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ được.

Ở phòng ngủ chính, Lăng Tiêu nhìn mảnh nhỏ đầy đất, mặt đen như có thể ép ra mực, rốt cuộc vì sao hắn lại cưới cô gái này về?

Bạch quản gia bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, đi ra đã đối diện với gương mặt tuấn tú âm u của Lăng Tiêu, lập tức không còn buồn ngủ: “Thiếu gia.”

Lăng Tiêu lạnh lẽo hỏi: “Thịnh Hoàn Hoàn ở nhà cả ngày đã làm cái gì?”

Bạch quản gia lập tức nói: “Thiếu phu nhân ngủ dậy rất trễ, ăn cơm sáng xong thì đọc sách với tiểu thiếu gia, ăn trưa xong thì ra cửa, chạng vạng mới trở về.”

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn ông, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên cũng không vừa lòng với những lời này.

Bạch quản gia trầm ngâm rồi nói: “Buổi sáng thiếu phu nhân còn hỏi tôi thuốc, đã uống chung với sữa bò rồi.”

Thuốc, sữa bò.

Thuốc tránh thai!

Lúc này Lăng Tiêu mới nhớ tới, hắn với cô làm mấy lần ở Thịnh gia nhưng không bảo Thịnh Hoàn Hoàn uống thuốc, cô cũng thức thời, biết chủ động đi uống.

Nhưng không biết vì sao trong lòng Lăng Tiêu lại càng buồn bực.

Bạch quản gia nhìn khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Lăng Tiêu rồi đứng dậy rời đi, trong lòng rất buồn bực, đêm hôm khuya khoắt thiếu gia đánh thức ông là vì cãi vã với thiếu phu nhân nữa sao?

Trở lại phòng, Lăng Tiêu đen mặt lấy hòm thuốc qua, tự bôi thuốc tự băng bó, rất lâu sau mới băng bó xong vết thương.

Nhìn mấy lớp băng gạc kia, Lăng Tiêu càng nghĩ càng tức, nếu không phải tại cô thì hắn sẽ không bị Đường Nguyên Minh ám toán, cô lại chẳng quan tâm chút nào, không hỏi thăm lấy một câu.

Lúc trước khi muốn hắn cưới cô, cô suýt đã quỳ xuống xin hắn, hiện tại thì ngày nào cũng muốn rời đi, thật là thứ vong ơn bội nghĩa không có lương tâm.

Càng nghĩ càng giận, Lăng Tiêu mở tủ đầu giường rồi lấy quyển sách và cuốn sổ của Thịnh Hoàn Hoàn ra xé, xé một nửa mới hết giận, sau đó ngơ ngác nhìn những mảnh nhỏ trong tay, ảo não nhăn mày kiếm lại: Sao hắn lại làm ra hành vi ấu trĩ này?

Lăng Tiêu thả mấy mảnh vụn lại, nhưng sách đã xé nát không dán lại được, hắn nhăn mày càng chặt, ngó trái ngó phải rồi đi ra ngoài cửa phòng.



Thấy ngoài phòng không ai, hắn bước nhanh đi ra ngoài.

Một lát sau, Lăng Tiêu nắm cổ con Samoyed của Lăng Thiên Vũ trở về phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Samoyed bị dọa cào ván cửa “Gấu gấu...”

Thả tôi ra ngoài, tôi không ở chung với ác ma này.

Ánh mắt Lăng Tiêu như dao nhỏ bắn về hướng Samoyed.

Samoyed co ro trong góc run bần bật “Ư ư...”

Tiểu chủ nhân cứu mạng...



Sắc trời vừa tờ mờ sáng, Thịnh Hoàn Hoàn lại bị ác mộng làm bừng tỉnh, trên người ứa ra mồ hôi lạnh.

Không thể đi vào giấc ngủ nữa, Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó vào bếp làm bữa sáng, tủ lạnh có tôm tươi, cô chuẩn bị gói chút hoành thánh.

Gói xong hoành thánh, hai cha con kia còn chưa rời giường.

Cô đi đánh thức Lăng Thiên Vũ trước, nặn kem đánh răng cho cậu rồi mới đi nấu hoành thánh.

Sau khi nấu xong hoành thánh, Lăng Tiêu còn chưa dậy, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian mà không khỏi nhíu mày, hôm nay Lăng Tiêu không đi làm sao, bình thường lúc này đã chuẩn bị ra cửa.

Mang theo đầy lòng nghi hoặc, Thịnh Hoàn Hoàn gõ cửa đi vào, vừa vào cửa Samoyed đã lủi ra khỏi phòng, tiếp theo cô nhìn thấy đống mảnh vụn đầy đất.

Suy nghĩ đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn là Tiểu Bạch lại quấy rối.

Suy nghĩ thứ hai, sao Tiểu Bạch lại ở phòng ngủ chính? Không biết có phải vì sợ Lăng Tiêu không mà Tiểu Bạch rất ít chạy vào phòng ngủ chính.

Phản ứng cuối cùng là suýt chửi ầm lên, đó không phải quyển sổ của cô sao?

Thịnh Hoàn Hoàn vội nhặt mấy mảnh vụn lên, sau khi xác nhận thì rất muốn làm thịt chó: “Tiểu Bạch, tao muốn giết mày.”

Nghe tiếng thét chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu hơi nhếch môi mỏng lên một cái, ngồi dậy mặt không cảm xúc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô đang làm gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn phát điên mà giơ mảnh vụn trong tay lên: “Sách với sổ tay của tôi đều bị Tiểu Bạch xé rồi, sao nó chạy vào phòng ngủ chính được?”

Thịnh Hoàn Hoàn vội đi đến trước tủ đầu giường, phát hiện cả ngăn kéo đều rớt xuống đất, mặt đất rất bừa bãi.

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà mở to mắt nói dối: “Tiểu Bạch vào à, sao tôi không biết.”