Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 166




Vậy là chó muốn cắn chó, thật tốt!

Đáng tiếc, nếu Cố Nam Thành nghe lời Cố phu nhân thì lúc trước sẽ không cưới cô vào cửa.

Ha hả, hai người đàn bà trong ngoài không đồng nhất, đến lúc đó xem kỹ thuật diễn của ai càng cao một bậc, dù sao Cố Nam Thành cũng có mắt không tròng mà.

Nam Tầm đã đạt được mục đích, cô không muốn tranh chấp thêm với Cố phu nhân nữa, để tránh làm bà ta nóng giận sinh bệnh.

Không bao lâu sau, một đám vệ sĩ lục tục đi xuống.

Tất cả những thứ đáng giá như châu báu tay sức, tiền mặt thẻ ngân hàng, sổ đỏ, chìa khóa xe và các loại giấy chứng nhận của Nam Tầm… đều bị cướp đoạt sạch sẽ, ngay cả chiếc nhẫn cưới cô tháo ra cũng ở trong đó.

Mấy thứ này đều được khóa trong ngăn tủ, hiện tại lại bị lục ra, có thể thấy được đối phương đã chuẩn bị trước rồi mới đến.

Nam Tầm không tranh cãi không càn quấy, để mặc vệ sĩ mang đồ đạc đi.

Cố phu nhân thực vừa lòng với sự thức thời của Nam Tầm, trước khi đi còn cảnh báo cô lần cuối: “Đừng giả vờ đáng thương trên mạng nữa, nếu cô dám huỷ hoại danh dự của Nam Thành, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô và Nam gia, nghe rõ chưa?”

Cố Nam Thành đi rồi, mang đi người hầu trong nhà.

Cố phu nhân bước tới, mang đi mọi thứ đáng giá.

Hiện giờ, có thể nói Nam Tầm không một xu dính túi.

Nam Tầm trở lại phòng ngủ, trừ quần áo và đồ dùng hằng ngày thì không còn cái gì cả, cô ngồi ở đầu giường, nhìn căn nhà bị lục tung rối loạn, trong lòng đau đớn bi thương.

Cô vốn có một cuộc đời toả sáng khắp nơi, vì Cố Nam Thành mà nguyện giấu đi tài năng, sinh con đẻ cái, giúp chồng dạy con, vì sao hiện giờ vẫn sống hèn nhát như thế?

Hạnh phúc nhiều năm, mọi khát khao tốt đẹp của cô đối với cuộc sống đều đã bị sự thay lòng đổi dạ của Cố Nam Thành dễ dàng đánh nát, làm cô trở tay không kịp, chật vật không chịu nổi.

Vì sao lúc trước cô lại ngây thơ cam tâm vì một người đàn ông mà từ bỏ tất cả, tin tưởng gã sẽ yêu mình cả đời, vĩnh viễn không thay đổi?

Cả đời rất dài, hiện giờ chỉ có thể đánh nát rồi nuốt tất cả tủi nhục, đau đớn, tuyệt vọng, bất lực vào lòng.

Nhìn người phu nữ ảm đạm trong gương, Nam Tầm chỉ cảm thấy mình vô cùng xa lạ, cô đã trở thành dáng vẻ mình khinh thường nhất.

Qua thật lâu, Nam Tầm gỡ cái vòng cổ trên cổ xuống.



Đây là vòng cổ kim cương năm đó Cố Nam Thành tặng cho cô, là vật đính ước của bọn họ, tuy rằng không đáng giá lắm, nhưng mấy năm nay cô vẫn luôn đeo nó.

Nam Tầm lấy khẩu trang ra đeo lên, nắm vòng cổ đi ra ngoài cửa.

Cô đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ trang sức, tính bán nó đổi chút tiền, lát nữa ra chợ mua chút rau, sau đó đến trường đón Tiểu Hoan Hoan tan học.

Hiện tại cô sẽ không động vào số tiền của Cố Nam Thành, vòng cổ trong tay đã không còn ý nghĩa gì với cô nữa, bán còn có thể đổi chút tiền xài.

Khi Nam Tầm đi ra từ cửa hàng thì trong tay đã có thêm mấy ngàn.

Bởi vì đeo đã lâu, giá trị bị sụt giảm, nhưng Nam Tầm lại rất thỏa mãn, đã thật lâu cô không cầm tiền mặt, thật dày!

Lúc Nam Tầm đang tính rời đi thì nhạy cảm nhận ra một ánh mắt sắc bén, cô ngẩng đầu nhìn lại, lập tức trông thấy một gương mặt quen thuộc.

Là người đã bảy năm không gặp kia, hiện giờ anh đang ngồi trong chiếc Rolls-Royce cách đó không xa, dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Giờ khắc này, sắc mặt Nam Tầm lập tức trắng bệch.

Cô xoay người, rời khỏi cửa hàng kia như chạy trốn, tránh trong ngõ nhỏ âm u, hồi lâu vẫn không dám đi ra.

Cô ôm lấy bản thân mà ngồi xổm trong góc, tan vỡ khóc rống thất thanh.

Ngày xưa cô cao ngạo bao nhiêu thì hiện giờ lại chật vật bấy nhiêu.

Anh đã trở lại, vào thời khắc cô chật vật nhất, trong lòng anh nhất định đang chê cười cô, cô đã nghèo túng đến mức phải bán một cái vòng cổ cũ nát.

Không biết qua bao lâu, toàn thân cô tê mỏi, khi cô bước ra khỏi ngõ nhỏ kia thì đã không thấy bóng dáng chiếc Rolls-Royce nọ đâu nữa.

Nam Tầm nhìn về hướng vừa rồi, trong lòng thật lâu vẫn không thể bình tĩnh!!!

….

Nhà tổ Cố gia, Cố Nam Thành nhìn Cố phu nhân và vệ sĩ tiến vào từ bên ngoài thì lập tức đứng dậy đón: “Mẹ, sao mẹ mang về nhiều đồ như thế?”

Gã chỉ kêu Cố phu nhân trở về lấy sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn, không ngờ bà ta lại mang về nhiều đồ như thế.

Cố phu nhân đỏ mắt nói với Cố Nam Thành: “Mấy thứ này đều là tiền mồ hôi nước mắt của con, Nam Tầm không biết quý trọng, mẹ đau lòng cho con thôi con trai ngốc. Dù sao hai đứa đã đi đến nước này, không có khả năng tái hợp, cô ta chuyển nhiều tiền của con đi như vậy, lấy về chút này đã là gì?”



Cuối cùng Cố Nam Thành không nói cái gì cả, hiện giờ gã và Nam Tầm đã trực tiếp trở mặt, cô liên tục ép sát, gã cần gì phải chừa mặt mũi cho cô.

Cố phu nhân đặt hai quyển sổ vào tay Cố Nam Thành: “Cầm đi, đáng tiếc không lấy được căn cước của cô ta!”

Cố Nam Thành nhìn hai quyển sổ màu đỏ trong tay: “Có hai thứ này cũng đủ rồi.”

Lấy được giấy chứng nhận, Cố Nam Thành lập tức gọi điện thoại cho thư ký: “Liên hệ truyền thông, tôi muốn mở cuộc họp báo.”

Hai giờ sau, đối mặt với những câu hỏi bén nhọn của các phóng viên, Cố Nam Thành đứng trước màn ảnh mặt không đổi sắc trả lời: “Tôi không phản bội gia đình mình, Do Mỹ cũng không phải tiểu tam, vào ba tháng trước, tôi và Nam Tầm đã kết thúc quan hệ hôn nhân.”

Cố Nam Thành vừa nói ra lời này, các phóng viên đều rất kích động.

“Vì sao hai người lại ly hôn, bởi vì Trần Do Mỹ chen vào sao?”

Cố Nam Thành: “Không phải, chúng tôi ly hôn là vì hai bên đều quá cứng rắn, sống với nhau rất mệt, cho nên lựa chọn hoà bình ly hôn, không có nhân tố bên ngoài nào cả.”

“Nếu ba tháng trước hai người đã ly hôn, vì sao luôn không công khai, còn ở chung một chỗ?”

Cố Nam Thành: “Con gái của tôi mới ba tuổi rưỡi, chúng tôi làm như vậy chỉ vì hy vọng có thể giảm bớt tổn thương tâm lý cho con gái.”

“Nếu ba tháng trước hai người đã ly hôn, vì sao Nam Tầm lại lên mạng đăng hình của anh và Trần Do Mỹ, cố ý làm mọi người hiểu lầm?”

Cố Nam Thành không trả lời vấn đề này ngay.

Lúc này một phóng viên lạnh lẽo trào phúng: “Còn có thể vì sao, không cam lòng thôi, hoặc là không hài lòng cách phân chia tài sản, muốn càng nhiều tiền, có phải không Cố tổng.”

Cố Nam Thành cũng không phủ nhận.

Phóng viên này vốn là gã cố ý sắp xếp, là vì muốn đổ hết mọi chuyện lên người Nam Tầm, như vậy có thể giảm thiểu tổn thương danh dự của gã và Trần Do Mỹ xuống thấp nhất, cũng có thể ngừng tổn thất của công ty tức thời.

Các phóng viên càng hưng phấn: “Lúc hai người ly hôn, tài sản đã tiến hành phân chia như thế nào, là Nam Tầm lòng tham không đáy, hay là cô không lấy được phần vốn thuộc về mình?”

Cố Nam Thành trả lời: “Ba tháng trước, chúng tôi đã tiến hành phân chia tài sản dựa theo luật hôn nhân mới nhất, đây là thoả thuận ly hôn của chúng tôi, trên đó có chữ ký của chúng tôi.”

Nói xong, Cố Nam Thành giơ một hồ sơ lên trước mặt các phóng viên.

Các phóng viên liên tục chụp hình thoả thuận ly hôn này, lúc này Cố Nam Thành không có chút chột dạ nào mà nói: “Tóm lại, ở phương diện phân chia tài sản, tôi chưa từng bạc đãi Nam Tầm.”