Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 145




Túi da đẹp nghìn bài một điệu, khí chất xuất chúng ngàn dặm mới tìm được một.

Thứ làm người ta khó quên trên người Lăng Tiêu là quý khí sinh ra đã có sẵn và khí thế không giận đã oai kia, không cần cố sức, càng không cần cố làm ra vẻ, sự tôn quý này là bẩm sinh tự nhiên, mang theo khí phách bễ nghễ nhìn xuống thiên hạ.

Lúc này, cặp mắt đen thâm thúy nhạy bén kia tập trung nhìn vào cô, bước từng bước về hướng cô như một con báo săn tao nhã, Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh quay mặt đi.

Lăng Tiêu như một vương giả, khi hắn đến gần, rất nhiều người bất giác dời mắt đi, không dám nhìn thẳng ở khoảng cách gần.

Bạch quản gia đưa một phần hợp đồng cho hắn, Lăng Tiêu nhận lấy rồi đặt trước mặt Thịnh phu nhân: “Đây là quà đầy tháng của con và Hoàn Hoàn tặng cho Sam Sam.”

Quà đầy tháng của hắn và cô?

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu và Thịnh phu nhân, chỉ thấy Thịnh phu nhân có chút kích động nhìn bản hợp đồng kia: “Con, con mua hai hộ nhà và mảnh đất phía sau trong khu này luôn à?”

Lăng Tiêu gật đầu: “Rất phù hợp làm công viên trò chơi cỡ lớn.”

Lời này của Lăng Tiêu làm mọi người ồ lên.

Khu này của Thịnh gia đều là biệt thự diện tích không nhỏ, giá nhà cũng cao, Lăng Tiêu vừa ra tay đã mua hai căn biệt thự và một mảnh đất lớn, thật là rộng rãi.

Vấn đề hắn dùng giá trên trời mua mảnh đất này chỉ vì xây dựng một công viên làm quà tặng, mà người này chỉ là một đứa bé vừa đầy tháng.

Hai bộ biệt thự trên cả trăm triệu, cộng một miếng đất và công viên trò chơi cũng hơn trăm triệu, nhìn khắp Hải Thành cũng không tìm ra được tiệc đầy tháng này nào sang chảnh vô nhân tính như vậy.

Mãi đến khi Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, rất nhiều người mới tỉnh táo lại khỏi sự khiếp sợ.

Thịnh phu nhân nhận ra mình thất lễ, vội bảo người cất hợp đồng lại, sau đó lần lượt giới thiệu người bên ngoại cho Lăng Tiêu biết.

Lăng Tiêu gọi theo Thịnh Hoàn Hoàn: “Ông ngoại, bà ngoại.”

Thịnh lão gia tử hơi gật đầu, Thịnh lão thái thái thì cười tủm tỉm: “Ngoan, trông cũng rất bảnh trai, chắc thương vợ lắm đây.”

Lăng lão thái thái lập tức phụ họa: “Đó là tất nhiên.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Thương vợ?

Hai chữ này mới là châm chọc lớn nhất đối với Lăng Tiêu.



Đường Nguyên Minh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, anh không tìm thấy chút vui sướng nào trên mặt cô, một cô gái có hạnh phúc hay không thì nhìn một cái là biết.

Sau đó ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Đường Nguyên Minh, lạnh lẽo khủng bố, anh cong cong môi, độ cong đó là trào phúng đối với Lăng Tiêu.

Lúc này mợ Hứa Hương Tuyết nói: “Hoàn Hoàn thật có phúc, gả được cho người chồng biết thương vợ, về sau Đình Đình cũng phải giống em họ, phải tinh mắt chọn được người tốt, để tránh giống như mẹ, dùng chút tiền cũng phải xem sắc mặt nhà chồng.”

Có câu việc xấu trong nhà không đồn ra ngoài, sắc mặt mọi người hơi thay đổi, không hẹn mà nhìn về phía hai cụ Thịnh gia, chỉ thấy vẻ mặt họ như thường, hiển nhiên đã quá quen với hành vi mất mặt của Hứa Hương Tuyết.

Trái lại sắc mặt Thịnh Giai Minh và hai đứa con không được tốt lắm.

Thịnh Đình Đình nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, ai cũng có số, không phải người nào cũng tốt số như Hoàn Hoàn.”

Lúc nói chuyện, Thịnh Đình Đình liếc nhìn về hướng Đường Nguyên Minh.

Hứa Hương Tuyết nhìn về phía Lăng Tiêu: “Kêu em rể giúp con để ý một chút, con cũng già đầu rồi, con xem em con đã kết hôn rồi kia, con cũng phải tranh thủ.”

Thịnh Giai Minh lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc: “Duyên phận tới thì tự nhiên nước chảy thành sông, hiện tại Đình Đình còn trẻ, bà đừng lo nhiều.”

Thịnh Đình Đình lớn hơn Thịnh Hoàn Hoàn hai tuổi, năm nay 24.

Thịnh Chính Dương cũng nói: “Đúng vậy, đừng ngày nào cũng làm như chị không gả đi được.”

Hứa Hương Tuyết lại nói: “Các người hiểu cái gì, trẻ mới chọn được người tốt, qua thêm mấy năm chỉ còn nước bị người khác chọn.”

Thịnh phu nhân thấy tình hình không ổn thì lập tức cười nói với Hứa Hương Tuyết: “Em dâu yên tâm, Đình Đình hiểu chuyện lại xinh đẹp như thế, tương lai nhất định sẽ tìm được người chồng tốt như Hoàn Hoàn.”

Cuối cùng Hứa Hương Tuyết cũng vừa lòng: “Chị với Hoàn Hoàn phải để ý giúp thêm.”

Thịnh phu nhân liên tục nói được, Thịnh Đình Đình rất khó chịu: “Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa.”

Hứa Hương Tuyết gật đầu: “Không nói, mẹ còn không phải vì tốt cho con à.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Hứa Hương Tuyết mà thương thay cho Thịnh Đình Đình, có người mẹ không lên được mặt bàn như vậy thì muốn tìm nhà chồng tốt cũng khó.

Khó trách mỗi lần gọi điện thoại cho bà ngoại ông ngoại, bọn họ đều rất ít nhắc đến mợ, còn cậu thì chắc cũng là dạng lỗ tai mềm sợ vợ.

 

Bỗng nhiên, trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn, Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi, nghiêng mặt nhìn qua về phía người đàn ông bên cạnh.



Lăng Tiêu bất mãn vì bị Thịnh Hoàn Hoàn bỏ qua, đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn đâu biết Lăng Tiêu suy nghĩ cái gì, cô không vui đẩy bàn tay đang đặt trên đùi mình ra, đầu ngón tay lại truyền đến xúc giác ẩm ướt.

Cô cúi đầu, thấy trên váy mình dính một vết máu nhỏ.

Máu nhất định không phải của cô, là từ trên tay Lăng Tiêu.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện mu bàn tay Lăng Tiêu đang chảy máu, nhưng trên đó không có vết thương, hẳn là nằm trên cánh tay.

Lăng Tiêu mặc áo sơmi và tây trang, vết thương trên cánh tay lại chảy máu ra được như vậy thì vết thương phải sâu đến mức nào?

Lúc này Thịnh lão gia tử hỏi Lăng Tiêu: “Công ty các con làm ngành gì?”

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên mặt Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn mặt không đổi sắc mà nói chuyện với Thịnh lão gia tử: “Ngành nghề công ty tương đối rộng, cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó.”

Thịnh lão gia tử gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Lúc này Hứa Hương Tuyết lại nói: “Lăng Tiêu, cậu mợ tính về nước phát triển, ở nước ngoài lâu quá cũng không được, có câu nói lá rụng về cội, dù sao sớm muộn gì cũng phải về.”

Vẻ mặt Lăng Tiêu rất thong dong: “Về nước tốt, hiện tại thị trường trong nước không kém hơn nước ngoài, nếu cần giúp gì thì cứ việc mở miệng.”

Hứa Hương Tuyết nghe thế thì đúng là gãi đúng chỗ ngứa: “Cậu của con làm buôn bán dược liệu, có con đường cung cấp hàng của mình, hiện tại chỉ thiếu một gian hàng, con lại làm ăn lớn như vậy...”

Hứa Hương Tuyết còn chưa dứt lời thì cái ly trong tay Thịnh lão gia tử đã vỗ “Đùng” thật mạnh xuống bàn, hiển nhiên lão gia tử đã nổi nóng.

Kỳ thật khó trách Thịnh lão gia tử tức giận, Hứa Hương Tuyết há mồm đã đòi hỏi vật chất, đây không còn là thất lễ bình thường nữa.

Thịnh Giai Minh cũng lộ ra vẻ mặt không vui: “Cửa hàng có thể từ từ tìm, chúng ta vừa về nước, gấp cái gì?”

Ai cũng nghe ra vừa rồi Lăng Tiêu chỉ nói lời khách sáo. Nhưng loại người lần đầu tiên gặp mặt đã duỗi tay đòi “Của cải” như Hứa Hương Tuyết thật là rất ít thấy, ai nghe xong cũng khó chịu.

Đừng nói “Của cải” này không phải của Thịnh Hoàn Hoàn, cho dù phải, Hứa Hương Tuyết cũng không có tư cách duỗi tay đòi hỏi, thật là đáng chê cười.

Lúc này sắc mặt Thịnh phu nhân cũng không đẹp, Hứa Hương Tuyết muốn cửa hàng có thể nói với bà, tuy điều kiện của Thịnh gia không tốt bằng Lăng gia, nhưng mấy cửa hàng cũng chẳng bỏ bèn gì.

Đó là anh trai chị dâu của bà, cho dù không nói bà cũng sẽ giúp.

Nhưng Hứa Hương Tuyết cố tình vòng qua bà, há mồm đòi hỏi Lăng gia ngay trước mặt nhiều người như thế, hành vi này thật làm mất hết thể diện của Thịnh gia.