Chương 1208
Hà Vinh cất tờ giấy đi rồi lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu.
Bây giờ Lăng Hoa Thanh không có bao nhiêu người tin được, mà Hà Vinh là một trong đó, anh ta ở biệt thự, An Lan có anh ta giúp đỡ thì có thể làm được rất nhiều chuyện!
Có thể nói thông tin này của An Lan là cái phao cứu mạng Lăng Tiêu, là Hà Song cho người đi đến Thịnh gia, không phải Lăng Hoa Thanh.
Mà Hà Song và hắn không có quan hệ gì cả!
“Người đâu.”
Lăng Tiêu đột nhiên đứng dậy, như một tướng quân ngồi trên lưng ngựa đại sát tứ phương, làm người ta sợ hãi: “Phong toả cả thành phố, toàn lực bắt giữ Hà Song, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Vâng.”
Thịnh phủ
Cả đêm Thịnh Hoàn Hoàn đều ôm Thịnh phu nhân không nhúc nhích, mà thi thể của Thịnh phu nhân đã lạnh lẽo cứng đờ.
Mãi đến khi Cố Bắc Thành đi tới: “Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn mới nâng gương mặt tái nhợt lên, trên đó đã hoàn toàn khô ráo, không còn giọt nước mắt nào, giọng của cô khàn khàn gần như nghẹn ngào: “Điều tra ra thân phận của hung thủ giết người chưa?”
“Rồi.” Cố Bắc Thành đi lên trước rồi giao mấy tấm ảnh cho cô.
Trong ảnh có Hà Song, cũng có Lăng Hoa Thanh, mà tên hung thủ giế t chết Thịnh phu nhân không phải đứng bên cạnh Hà Song thì cũng là Lăng Hoa Thanh.
Có thể đoán ra tên hung thủ này là người nào.
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt xấp ảnh này, trong đôi mắt u tối chỉ còn lại thù hận mãnh liệt: “Lăng Hoa Thanh, tôi muốn ông ta lấy mạng đền mạng.”
Lúc này bóng dáng của Văn Sâm xuất hiện ở ngoài cửa, ánh mắt của anh ta bị phần tóc mái cắt ngang thật dày che khuất, cả người lạnh lẽo như một bóng ma.
“Anh còn tới làm gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn giật giật đôi môi khô nứt, máu tươi chảy ra từ vết rách làm gương mặt cô càng trở nên tái nhợt, yếu ớt mà ma mị.
Lưng Văn Sâm hơi khom xuống rồi quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo: “Thật xin lỗi, lúc ấy tôi lao ra theo cô, Thịnh phu nhân lại chắn trước mặt hung thủ, tôi căn bản không có cơ hội nổ súng.”
“Văn Sâm, tôi không trách anh.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn “Gương mặt say ngủ” yên bình của Thịnh phu nhân rồi đưa tay vuốt mái tóc bà, áp mặt lên vầng trán lạnh lẽo của bà: “Kẻ tôi trách là hung thủ, là người chủ mưu đứng phía sau hung thủ.”
Văn Sâm giơ hai tay lên: “Thịnh tiểu thư, đây là thư Lăng Gia viết cho cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn tựa đầu vào mặt Thịnh phu nhân không nhúc nhích.
Cố Bắc Thành lòng như đao cắt, hận không thể thay Thịnh Hoàn Hoàn chịu đựng tất cả đau đớn.
Anh ấy đi đến trước mặt Văn Sâm, cầm lấy lá thư anh ta nâng trong lòng bàn tay rồi mở ra, sau đó xoay người lại đi đến bên giường: “Hoàn Hoàn, anh cảm thấy em cần xem phong thư này.”
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn mới từ từ ngẩng đầu.
Cố Bắc Thành đưa lá thư đó đến trước mặt cô: “Nếu như Lăng Tiêu không nói dối thì kẻ chủ mưu đứng phía sau chính là Hà Song, anh ta nói nhất định sẽ cho em một câu trả lời.”