Hai bảo vệ nhìn nhau một lát, cuối cùng đều lắc đầu, ý nói mình không dám.
Nam Tầm lập tức nói: "Nếu anh ta có hỏi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Lúc này, hai bảo vệ mới dám "ném" Diệp Sâm vào bồn tắm.
Vừa tiếp xúc với dòng nước mát lạnh, Diệp Sâm thoải mái rên lên một tiếng, giọng khàn khàn quyến rũ.
Nam Tầm nhíu mày, lập tức dặn dò bảo vệ: "Nhanh chóng giục bác sĩ lên tiêm cho anh ta một mũi."
Bảo vệ vâng vâng dạ dạ, vội vàng lui ra ngoài, còn rất biết điều đóng kín cửa lại.
Lúc này, trong phòng tắm chỉ còn lại Nam Tâm và Diệp Sâm đang bị dục vọng xâm chiếm.
Diệp Sâm nhìn chằm chằm Nam Tầm, hơi thở nặng nề của anh ta trong phòng tắm kín mít trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh ta vẫy tay với Nam Tâm: "Lại đây,
để anh ôm em... Anh đảm bảo, sẽ không làm gì đâu."
Lúc này mà tin Diệp Sâm thì heo nái cũng biết leo cây.
Nam Tầm nhìn khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ của Diệp Sâm, chiếc kính gọng vàng chẳng biết đã rơi đi đâu mất, đôi mắt anh ta híp lại nhìn chăm chăm Nam 'Tâm khiến cô ấy cảm giác như vừa có dòng điện chạy qua.
Nam Tầm cầm lấy vòi hoa sen bên cạnh, kéo nó lên trên đầu Diệp Sâm, xối nước lạnh lên đầu anh.
Diệp Sâm bực bội mắng: "Nam Tâm, em đúng là nhẫn tâm."
Nam Tầm nghiến răng, ném vòi hoa sen vào người Diệp Sâm: "Là anh tự làm tự chịu, rõ ràng biết ly rượu đó có vấn đề mà còn uống, anh muốn tự hành hạ mình như vậy, sao lại đi đòi hỏi người khác thương hại anh?”
Nói xong, Nam Tầm định rời đi.
Bác sĩ chắc cũng sắp lên rồi, cứ để anh ta ở đây tự kiểm điểm lại bản thân đi.
Ai ngờ, Diệp Sâm lại bất ngờ nắm lấy tay Nam Tầm, kéo cô ấy vào bồn tắm, bá đạo hôn lên môi cô ấy.
Diệp Sâm rất khỏe, Nam Tâm vùng vẫy mãi vẫn không thoát ra được, chỉ có thể mặc anh ta muốn làm gì thì làm, cho đến khi tay Diệp Sâm đặt lên bụng cô ấy.
Diệp Sâm rất khỏe, Nam Tầm vùng vẫy mãi vẫn không thoát ra được, chỉ có thể mặc anh ta muốn làm gì thì làm, cho đến khi tay Diệp Sâm đặt lên bụng cô ấy.
Mặt Nam Tầm tái mét, vội vàng giữ tay anh ta lại, trong lòng vô cùng kháng cự: "Không được."
Đầu ngón tay của Diệp Sâm đặt lên vết sẹo, đôi mắt đen như chim ưng nhìn chăm chằm cô ấy, nhìn thấu mọi tâm sự trong lòng Nam Tầm: "Tại sao không được, vì vết sẹo này?”
Việc sinh mổ đã để lại một vết sẹo xấu xí trên bụng Nam Tầm.
Ánh mắt Nam Tầm có chút lảng tránh: "Tiến độ của anh nhanh quá đó, em chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Diệp Sâm lười đôi co, xé toạc lớp vải che chắn cơ thể Nam Tâm, để vết sẹo hoàn toàn lộ ra trước mắt cả hai.
"Đừng." Nam Tầm theo phản xạ muốn che đi, nhưng hai tay đã bị Diệp Sâm nắm chặt.
Dưới ánh mắt xấu hổ và đầy phòng bị của Nam Tầm, Diệp Sâm cúi xuống hôn lên vết sẹo trên bụng cô ấy.
Môi Diệp Sâm rất nóng, rất mềm, trái ngược với anh ta, cơ thể Nam Tầm lại căng cứng.
Môi Diệp Sâm lại một lần nữa đặt lên môi Nam Tầm, lần này anh ta chỉ khế chạm vào, nói với cô ấy: "Không xấu. Nam Tầm, nó không phải là nỗi xấu hổ của em, cũng không đại diện cho sự thất bại của em, nó là huân chương vĩ đại của em với tư cách là một người phụ nữ, một người mẹ. Sau này, con của chúng ta cũng sẽ chào đời từ đó thôi."
Lúc này, sức chịu đựng của Diệp Sâm đã đến giới hạn, anh ta lại hôn mạnh lên môi Nam Tâm, mạnh mẽ chiếm đoạt.
Nam Tầm không đáp lại cũng không từ chối, sau đó, cô ấy vòng tay lên cổ Diệp Sâm, há mồm cắn lên vai Diệp Sâm, cùng Diệp Sâm chìm đắm trong men Say...
Ngủ một giấc đến tận trưa, Nam Tâm mới tỉnh táo được, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, chuyện hoang đường đêm qua ùa về trong tâm trí, trong mắt Nam 'Tâm dâng lên những cảm xúc phức tạp.
Không ngờ, cô ấy và Diệp Sâm thật sự đã ngủ với nhau.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Nam Tầm. Cô ấy vừa mới ly hôn với Cố Nam Thành không lâu, chưa từng nghĩ sẽ nhanh chóng chấp nhận một người đàn ông khác, thậm chí, cô ấy còn định sẽ làm mẹ đơn thân, ở một mình cả đời, nuôi dạy Hoan Hoan nên người.
Nhưng sự xuất hiện của Diệp Sâm đã hoàn toàn phá vỡ nhịp sống của cô ấy!