Không lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn đã tìm thấy Diệp Sâm.
Nghe xong, Diệp Sâm nhướng mày: “Sao em không trực tiếp nói với tên đó đi?"
Thịnh Hoàn Hoàn cười nhẹ: “Em đi không thích hợp, anh cũng biết còn gì" Thông báo xong cho Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn mới gọi điện cho Thịnh Xán. Lúc này, cô thấy Diệp Sâm đi về phía Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dời
mắt khỏi hai người, nhìn về phía chồng ly rượu cao ngất.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng mới được bắt máy.
"Ba, ba đang ở đâu?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghỉ ngờ Thịnh Xán trốn đi uống rượu, dù sao cũng hôn mê lâu như vậy, tỉnh lại còn bị cô quản nghiêm, một ngụm cũng không được uống,
khó khăn lắm mới được ra ngoài, ông chắc chắn không nhịn được.
Thịnh Xán cười nói: “Hoàn Hoàn à, ba đang nói chuyện với mấy chú bác, con cứ chơi với bạn bè đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Ba à? Ba không uống rượu đó chứ?"
Thịnh Xán cười trừ hai tiếng: “Không, đương nhiên là không, thôi ba cúp đây, cứ vậy nhé!"
Nói xong liền cúp máy.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn điện thoại mà đau đầu. Nghe giọng điệu lảng tránh của Thịnh Xán, cô biết chắc chắn ba cô đã lén đi uống rượu.
Tuy Thịnh Xán là tay già đời, uống rượu với người khác, ông chỉ để mình say ba phần, người khác không lừa được ông, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sợ ông nhịn quá lâu, cơn nghiện rượu nổi lên sẽ không kiềm chế được.
Hầy, cô vẫn nên đi tìm ba thôi!
Cũng muộn rồi, cả hai nên về nghỉ ngơi.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa quay người lại thì thấy Vương Vận Thi đúng cách đó không xa bị một nữ phục vụ chặn lại, hình như hỏi cô ấy có muốn uống rượu không, còn nói chuyện với cô ấy vài câu, mãi đến khi cô ấy tỏ vẻ khó chịu mới bỏ đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm người phục vụ kia, thấy người nọ lại quay lưng đi thẳng về phía Lăng Tiêu, cô đoán đây chính là người bị Lam Nhan dùng
500 vạn mua chuộc đây mà.
Người phục vụ dừng lại trước mặt Lăng Tiêu, Diệp Sâm đang đứng bên cạnh anh, hai người không biết đang nói gì.
Diệp Sâm dường như quên mất lời Thịnh Hoàn Hoàn nói, lại cầm hai ly rượu trên khay của người phục vụ, đưa một ly cho Lăng Tiêu.
"Đang làm cái gì vậy?”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn hơi thay đổi, trơ mắt nhìn cả hai đưa ly rượu lên môi, cả hai đều uống cạn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lế Diệp Sâm quên lời cô dặn rồi? Không thể nào, trừ khi Diệp Sâm bị mất trí nhớ.
Thịnh Hoàn Hoàn tức giận, không ngờ vào lúc nguy cấp mà cái tên họ Diệp đó lại không đáng tin cậy như vậy!
Lúc này, Diệp Sâm nhìn về phía cô, còn lắc lắc ly rượu đã gần cạn.
Vừa rồi người phục vụ mang đến hai ly rượu, vốn dĩ một ly là dành cho Vương Vận Thi, nhưng cô ta không uống.
Vậy có thể cả hai ly rượu đều bị bỏ thuốc, nhưng bây giờ cả hai ly đều bị Diệp. Sâm và Lăng Tiêu uống hết rồi...
Giờ Thịnh Hoàn Hoàn quản hay không quản?
Vấn đề này khiến Thịnh Hoàn Hoàn do dự một lúc, cuối cùng bất lực thở dài: Hai tên yêu nghiệt đó đúng là, có thể để người khác bớt lo chút được không!