Đối diện với ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, Phùng Việt vội vàng giải thích: "Tôi thấy Vương Vận Thi khác với những người phụ nữ khác, nên mới nới lỏng với cô ta một chút. Nhìn ra được cô ta thật lòng thích boss. Hơn nữa, bên cạnh boss cũng cần có một người phụ nữ chăm sóc chứ."
Có rất nhiều chuyện, với tư cách là thư ký, anh ta không tiện can thiệp, đặc biệt là chuyện riêng tư của boss, nhiều khi mạo hiểm nói ra cũng chẳng giúp ích gì.
Cũng như lần đau dạ dày này, anh ta đã khuyên boss không biết bao nhiêu lần, bảo anh ăn uống điều độ, nhưng có lần nào anh nghe lời đâu?
Cho dù là cơm của nhà hàng mấy sao, cơm căn tin, hay cơm nhà họ Lăng đưa tới, anh còn chẳng buồn nhìn, mỗi lần bận rộn là tới tận khuya.
Cứ tiếp tục thế này, thì thân thể sắt đá cũng không chịu nổi! "Thật lòng thích tôi?" Lăng Tiêu nhếch môi lạnh lùng: "Ý cậu là, cậu đang chọn vợ cho tôi à?"
Phùng Việt giật mình, lập tức quỳ một gối xuống: "Ngài Lăng, tôi sai rồi, lần sau Vương Vận Thĩ tới, tôi nhất định sẽ đuổi cô ta đi."
Lăng Tiêu cười nhạt: 'Đuổi làm gì, cơm cô ta đưa tới chẳng phải đều vào bụng cậu sao? Tôi thấy cậu với cô ta rất xứng đôi."
Chân Phùng Việt lại mềm nhữn, trực tiếp quỳ cả hai gối xuống: "Xin ngài Lăng trách phạt."
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: "Nếu còn có lần sau, thì cậu đi tìm Vân Lang đi!"
Vừa nghe thấy cái tên "Vân Lang", đáy mắt Phùng Việt hiện rõ vẻ sợ hãi không thể che giấu: "Boss, tôi không dám nữa đâu!"
"Được rồi, đứng dậy đi!"
Lăng Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài, trời đã đạc, chuẩn bị xuất viện thôi!"
ọn dẹp đồ Phùng Việt không dám nói thêm, dù sao tính đến hôm nay, Lăng Tiêu đã năm viện ba ngày, đây là chuyện trước giờ chưa từng có. Tối hôm đó, Lăng Tiêu trở về nhà họ Lăng.
Vừa bước vào phòng ngủ chính, đã thấy Lăng Thiên Vũ trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bất mãn.
Lăng Tiêu đã một tuần không về nhà!
Lăng Tiêu thấy Lăng Thiên Vũ gầy đi, khuôn mặt nhỏ nhắn khó khắn lắm mới tròn trịa lên được một chút, giờ đã gầy trở lại: "Con lại không chịu ăn cơm?”
Lăng Thiên Vũ nắm chặt tay: "Ba đã hứa với con, sẽ dỗ dành mẹ Hoàn Hoàn quay về, ba lừa con."
Ngày Lăng Thiên Vũ tìm lại được giọng nói, hai ba con đã tâm sự, Lăng Tiêu đã hứa với Lăng Thiên Vũ, nhất định sẽ tái hôn với Thịnh Hoàn Hoàn.
Thời gian trước, cậu bé đã rất nỗ lực phối hợp với ba, lấy lòng mẹ và ông bà ngoại ở nhà họ Thịnh, kết quả bây giờ ba lại nuốt lời.
Đến lúc này, Lăng Tiêu không cần giấu giếm Lăng Thiên Vũ nữa, anh ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé: "Thiên Vũ, thế giới của người lớn rất phức tạp, không phải con muốn gì cũng có thể có ngay được. Lần này ba và mẹ Hoàn Hoàn thật sự đã kết thúc rồi."
"Vì vậy, con phải học cách chấp nhận sự thật. Nếu cô ấy bằng lòng, con vẫn có thể liên lạc hoặc gặp mặt cô ấy, ba sế không can thiệp."
Lăng Thiên Vũ cắn chặt môi, hốc mắt lập tức đỏ hoe: "Tại sao, tại sao? Ba rõ ràng đã nói với con, mẹ Hoàn Hoàn sẽ quay về."
Lăng Tiêu không muốn tiếp tục đề tài này nữa: "Ba đói rồi, chúng ta cùng nấu mì ăn nhé?"
Lăng Thiên Vũ nước mắt lưng tròng, lắc đầu nhìn Lăng Tiêu: "Ba nói cho con tại sao, trước đây ông nội phản đối, mẹ và ông bà ngoại phản đối, ba đều không bỏ cuộc, tại sao bây giờ lại bỏ cuộc?"
Tại sao bây giờ lại bỏ cuộc?
Lăng Thiên Vũ đến trước cửa bếp, tiếp tục hỏi: "Ba chọc mẹ Hoàn Hoàn giận rồi đúng không?”
Lăng Tiêu không đáp, bắt đầu bận rộn trong bếp.
Những giọt nước lăn tròn trong hốc mắt, bỗng nhiên lăn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, từng giọt, từng giọt...
Cậu bé dường như biết, lần này ba thật sự khác rồi, cậu bé thà ba tức giận mắng mỏ, còn hơn im lặng như thế này.