Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1142




Cho nên tấm hình đó không chỉ bị Lăng Tiêu nhìn thấy, Diệp Sâm cũng thấy, thậm chí còn có nhiều người nhìn qua.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân đều phát lạnh, cô bất giác co người lại: “Tại sao Đường Nguyên Minh lại tàn nhẫn với em như vậy, anh ta huỷ hoại hết tôn nghiêm cuối cùng còn lại của em trước mặt Lăng Tiêu!"

Nam Tầm đau lòng ôm lấy cô: “Hoàn Hoàn, xem ra em vẫn chưa buông được Lăng Tiêu."

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không, đây là hai chuyện khác nhau, như chị và Cố Nam Thành đã ly hôn cũng không muốn để anh ta trông thấy mình chật vật."

Khi đối mặt với người từng qua lại với mình thì lòng tự trọng sẽ luôn đặc biệt mạnh.

Huống chỉ cô và Lăng Tiêu cũng kết thúc vì việc này.

Bảo cô đừng để ý, đừng quan tâm thì có khả năng sao?

Nửa đêm, Thịnh Hoàn Hoàn mơ thấy ác mộng.

Trong mộng cô bị Đường Nguyên Minh cưỡng ép, cả quá trình có camera quay lại, mặc cho cô giãy giụa cắn xé như thế nào thì Đường Nguyên Minh vẫn

không bỏ qua, nụ cười trên mặt anh ta thật tàn nhẫn đáng sợ.

Sau khi kết thúc, Đường Nguyên Minh gửi video cho Lăng Tiêu, cô đứng bên cạnh Lăng Tiêu không ngừng hò hét, bảo hắn đừng mở ra, đừng mở...

Nhưng hắn không nghe thấy gì cả mà ấn mở video!

“Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn."

"Đừng, đừng..."

Thịnh Hoàn Hoàn bừng tỉnh từ cơn ác mộng, không có Lăng Tiêu cũng không có Đường Nguyên Minh, cô chỉ nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nam Tầm.

Thời khắc này cô hoàn toàn sụp đổ, đưa tay ôm chặt lấy Nam Tầm rồi vùi mặt vào gáy cô ấy khóc rống nghẹn ngào.

Đúng vậy, cô để ý, cô rất để ý. Những đêm qua có phải Lăng Tiêu cũng mơ thấy ác mộng tương tự không?


Cô tựa vào cửa sổ đứng một lát, sau đó tiến vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra cửa cô không nói cho Nam Tâm và Thịnh Xán là mình đến bệnh viện làm giải phẫu, chỉ nói là đi ra ngoài với Lăng Tiêu một chuyến.

Thịnh Xán và vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng không hỏi nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn được Lăng Tiêu cứu về, chuyện của Trần Vân Phàm cũng là hắn ra mặt giải quyết, trong lòng bọn họ đã tán thành Lăng Tiêu.

Thịnh Xán còn bảo Thịnh Hoàn Hoàn gọi Lăng Tiêu vào ăn cơm, nhưng lại bị Thịnh Hoàn Hoàn nói một câu "Con và Lăng Tiêu ra ngoài ăn" để đuổi di.

“Đi thôi!" Sau đó không lâu, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến trước mặt Lăng Tiêu. Lăng Tiêu nâng đôi mắt đầy tơ máu ra nhìn về phía cô, sắc mặt cô không hồng hào bóng loáng như hôm qua, ánh ban mai chiếu lên mặt cô, có thể thấy rõ lông tơ và làn da trắng gần như trong trẻo của cô.