Số phiếu cuối cùng của Thịnh Hoàn Hoàn nhiều hơn người khác một chữ số, có thể nói là nghiền ép tất cả vũ công cộng lại.
Có người nói đây là một lần marketing sắc đẹp thành công nhất, không tốn một đồng mà có hết cả danh tiếng danh dự.
Kết quả chủ blog này bị dìm trong nước bọt, Thịnh Hoàn Hoàn thành công dựa vào là sắc đẹp sao? Người này thật là tự rước mắng chửi.
Sau khi đợt bỏ phiếu kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến trước mặt Triệu Giai Ca, cô không quên mục đích lần này tới tham gia thách đấu.
Cô không trào không phúng nhìn Triệu Giai Ca vẻ mặt trắng bệch, bình tĩnh mở miệng: “Cô thua, xin hãy thực hiện lời hứa của mình."
Triệu Giai €a nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt bình tĩnh mà không khỏi thốt ra: “Đêm nay cô là người thắng lớn nhất, vì sao trông cô không vui vẻ gì?”
Nếu là cô ta thì chắc đã kiêu ngạo đến hất đuôi lên trời rồi!
"Thứ cô mong muốn không phải cái tôi muốn." Thịnh Hoàn Hoàn nói với Triệu Giai Ca: “Kỳ thật ở phương diện nào đó tôi cũng là kẻ thất bại, cô may mắn hơn tôi, luôn có một người đàn ông yên lặng đứng sau lưng bảo vệ cô."
"Tôi may mắn hơn cô?" Triệu Giai Ca tự giễu cười cười: “Cô nói ra câu này thật làm tôi bất ngờ. Có lẽ đúng như cô đã nói, thứ chúng ta muốn khác nhau nên tôi luôn không cam tâm không thỏa mãn."
Cô ta tạm ngừng rồi hỏi: “Cô biết vì sao tôi lại cố chấp nhất định muốn phân cao thấp với cô không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lẳng lặng chờ đợi lời kế tiếp của cô ta.
Hốc mắt Triệu Giai Ca hơi đỏ lên: “Từ nhỏ tôi đã là thiên tài, là niềm kiêu ngạo. để ba mẹ tôi khoe khoang với bên ngoài. Về sau đến Hải Thành thì gặp cô, kiêu ngạo trong mắt ba mẹ tôi biến thành thất vọng, một câu họ thường nói nhất chính là Con xem Thịnh Hoàn Hoàn người ta đi' "
"Cô biết không, muốn thành công thì phải giành hàng đầu, bởi vì không ai nhớ tên người thứ hai. Muốn nổi trội cũng phải giành hạng nhất, bởi vì thứ hai bị người
ta đè ép, vĩnh viễn không thể trở nên nổi bật."
Cho nên đây chính là chuyện xưa của Triệu Giai Ca?
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Rất xin lỗi, tôi không thể đồng cảm với cô, mỗi người đều có sở trường của mình, cô có nghĩ rằng nếu cô không chấp nhất đổi theo bước chân của tôi thì có lẽ đã sớm nổi trội rồi."
"Gô vẫn chưa rõ sao, tôi chỉ muốn thắng cô thôi." Hốc mắt Triệu Giai Ca càng đỏ, trông đặc biệt suy sụp: “Kỳ thật tôi biết tôi không bằng cô, nhưng tôi không cam tâm, tôi thắng quen rồi, thua không nổi."
Cô ta ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô biết không, tôi đã từng hi vọng cô biến mất, nhưng tôi lại không cam lòng, so với để cô biến mất thì tôi càng hi vọng mình đoạt lại vương miện từ tay cô."
"A, nhưng cuối cùng tôi vẫn thua. Qua nhiều năm, tôi luôn căng chặt như dây đàn chưa từng dám buông lỏng, không ngờ tôi cố gắng nhiều năm cuối cùng vẫn thua cô."
Cô ta cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ chứng minh: Dù cố gắng thế nào thì cô ta vẫn không bằng Thịnh Hoàn Hoàn.
Đáng giận nhất chính là có lế nhiều năm qua Thịnh Hoàn Hoàn chưa hề để cô †a vào mắt!
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì lạnh nhạt nhếch môi lên với Triệu Giai Ca: “Tôi không ngờ cô lại nói những điều này với tôi. Triệu Giai Ca, cô không thua, có can đảm đối mặt với sai lầm và thất bại chính là một loại sống lại."
Sau khi nói xong câu đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền xoay người rời đi, cô biết Triệu Giai Ca sẽ giữ đúng hứa hẹn.
Có can đảm đối mặt với sai lầm và thất bại chính là một loại sống lại?
Triệu Giai Ca quay đầu lại nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, bỗng hiểu ra chênh lệch giữa họ không liên quan đến bề ngoài gia thế mà chỉ là sự hào sảng và khí độ này.
Cả quá trình Lệ Hàn Ti không nói câu nào, mãi đến khi Triệu Giai Ca bình ổn lại thì mới ngẩng đầu nói: “A Ti, chúng ta kết hôn đi! Em mệt mỏi quá, không muốn tranh nữa."
Lệ Hàn Ti gật đầu rồi đáp lại một chữ: “Được!"
Nhưng trong lòng Lệ Hàn Ti lại bình tĩnh đến lạ thường, không có kích động và mừng rỡ như tưởng tượng.
Rõ ràng đã chờ nhiều năm như vậy, anh ta nên vui muốn chết mới đúng, không phải sao?