“Hoàn Hoàn, chúng ta bỏ đứa nhỏ này rồi bắt đầu lại từ đầu đi!"
Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn từng chút từng chút vỡ vụn, hơi lạnh từ trái tim tràn ra toàn thân: “Cho nên đây chính là kết quả sau một tuần suy xét của anh?"
Lăng Tiêu nói: “Đúng."
"Nó là con của anh."
Giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên lớn lên, đột nhiên rút tay khỏi lòng bàn tay hắn.
Lăng Tiêu đau đớn áy náy, nhưng lại rất kiên định: “Về sau chúng ta sẽ có đứa khác."
Hắn vẫn không thể đối mặt với cô, không thể đối mặt với đứa bé này.
Câu trả lời của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn triệt để nản lòng, cô nhìn hắn rồi lắc đầu, sắc mặt từ màu trắng chuyển thành màu tro tàn, trái tim từ tức giận đến lạnh lẽo, cuối cùng đã chết lặng: “Không, Lăng Tiêu, chúng ta không có khả năng có con nữa, đời này cũng không thể."
Đã tới mức độ này còn cần ở bên nhau sao?
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ ra ban công, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu: “Nếu đã chán ghét như vậy thì cần gì miễn cưỡng? Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh."
"Hoàn Hoàn..." "Tôi bảo anh đi."
Thịnh Hoàn Hoàn lại lạnh lùng lặp lại: “Tôi sẽ nhanh chóng xử lý đứa bé này, về sau anh không cần đến nữa."
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng Lăng Tiêu cũng không dễ chịu, nhưng hắn lại không cam lòng giữ lại đứa bé này, hắn đã suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng chỉ khi nào bỏ nó thì mới có thể triệt để nhổ bỏ cái gai trong lòng hắn.
Hắn biết quyết định này sẽ làm Thịnh Hoàn Hoàn thương tâm, nhưng nếu không nhẫn tâm nhổ nó đi thì cái gai này sẽ càng đâm càng sâu, khiến họ trở nên
càng ngày càng xa cách.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn lại đuổi hắn đi thì Lăng Tiêu đứng lên: “Trước khi phẫu thuật cho tôi biết, tôi sẽ đi với em."
Lăng Tiêu để lại câu nói này rồi biến mất trong bóng đêm.
Từng giọt nước mắt trượt xuống gương mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, cô nhìn căn phòng trống rỗng rồi dùng hai tay nắm chặt lớp áo trước bụng.
Quả nhiên, Lăng Tiêu vẫn làm cô thất vọng.
Hắn không yêu cô, đủ loại hành vi trước đó chỉ là thiện cảm căn bản nhất, cởi bỏ chút thiện cảm này thì chẳng còn cái gì cả...
Sau khi đi ra từ Thịnh gia, Lăng Tiêu ho lên sặc sụa. Một tuần qua hắn ngủ ít, ăn ít, lại dùng rất nhiều rượu và thuốc lá, thân thể căn bản không chịu được nên dạ dày đã đau vài ngày, hắn vẫn luôn làm lơ không quan tâm đến.
Trước kia trong lòng cô còn chờ mong với Lăng Tiêu nên mới chậm chạp khó quyết định, hiện tại cô đã triệt để hết hi vọng với người đàn ông này, khi nghĩ đến chuyện nên giữ hay bỏ đứa bé này thì cảm giác không đành lòng cũng nhạt đi.
Nhưng khi đưa ra quyết định này thì trong lòng cô vẫn rất áy náy, dù sao đứa nhỏ cũng vô tội!
Điều duy nhất có thể an ủi mình chính là thời gian mang thai còn ngắn, phôi thai mới là một cục máu, còn chưa hình thành sinh mệnh nên sẽ không cảm thấy đau đớn...
Sáng sớm hôm sau, Chúc Văn Bội bưng bữa sáng và thuốc dưỡng thai cho. cô, cô ăn xong thì nằm xuống giường ngủ mê man.