Thịnh Hoàn Hoàn tựa lưng vào ghế rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô đang nghĩ Lăng Tiêu sẽ không biến thành Lăng Hoa Thanh kế tiếp.
Nếu như sinh đứa nhỏ ra thì hắn nhất định sẽ mang nó đi xét nghiệm ADN, cho nên hắn nói chờ sinh nó ra thì họ lại tái hôn.
Cô biết đứa nhỏ này là của Lăng Tiêu, nhưng hắn không biết.
Hắn nói ra lời này chẳng phải là đã suy xét đến chuyện nếu như đứa nhỏ không phải của mình thì cô không có tư cách trở thành vợ hắn?
Lăng Tiêu nhìn một bên mặt tinh xảo của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng có cảm giác mệt mỏi đến cùng lực, hắn chỉ lo lắng chuyện lần này lại xảy ra nên mới muốn canh giữ bên cạnh cô.
Nhưng cô lại không hiểu được sự sợ hãi trong lòng hẳn.
Trên đường đi hai người không nói câu nào.
Khi trở lại Thịnh gia, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên lệ rơi đầy mặt, vui quá mà khóc, Thịnh Xán thì nghẹn ngào nói không ra lời.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người ba đã già đi mấy tuổi trong vòng một đêm thì đôi mắt vừa cay vừa nóng lên: “Ba, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng cho con."
Thịnh Xán lắc đầu, kiểm tra khắp người xem cô có bị thương hay không, sau khi tra xét mấy lần thì mới ôm cô nghẹn ngào nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi"
Lần này Thịnh Hoàn Hoàn không bị thương nặng, chỉ có mấy vết cắt nhàn nhạt trên cổ tay và vết đạn bản sượt qua cánh tay, cũng may Thịnh Xán không phát hiện.
Một hồi lâu, tâm tình của họ mới bình tĩnh trở lại.
Thịnh Tư Nguyên nhìn về phía Lăng Tiêu trầm mặc đứng cách đó không xa lại làm người ta không thể coi nhẹ mà hỏi: “Là cậu đã cứu Hoàn Hoàn sao?"
Thịnh Xán và Chúc Văn Bội đều nhìn về Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn bị Trần Vân Phàm bắt cóc, người cứu cô không phải hắn mà là Đường Nguyên Minh.
Hắn chỉ đoạt lại cô từ trong tay Đường Nguyên Minh mà thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời thay Lăng Tiêu: “Vâng, là anh ta cứu con khỏi tay. Đường Nguyên Minh."
Mấy người Thịnh Xán ngẩn ra, tại sao là cứu cô khỏi tay Đường Nguyên Minh? Chẳng lẽ Hoàn Hoàn bị bắt cóc có liên quan đến Đường Nguyên Minh?
Thịnh Xán nặng nề hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, lời này là có ý gì, không phải con bị Trần Vân Phàm bắt cóc sao, sao lại liên quan đến A Minh?”
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giấu diếm người nhà, sự đáng sợ của Đường Nguyên Minh vượt qua tưởng tượng của họ, cô nói ra mới có thể làm họ đề phòng.
Còn những chuyện không ra gì kia thì cô không kể cho họ, chỉ nói Đường Nguyên Minh cầm tù cô, muốn mang cô ra nước ngoài.
Thịnh Xán nghe xong thì lập tức lộ ra vẻ mặt khó tin: “Sao A Minh lại làm ra chuyện này?"
Đường Nguyên Minh là đứa nhỏ ưu tú, ông ấy nhìn anh lớn lên, sao đột nhiên lại biến thành ma đầu giết người không chớp mắt?
Thịnh Tư Nguyên không có nhiều tình cảm với Đường Nguyên Minh nên liên tục nói: “Cậu ta nhìn có vẻ không tệ, không ngờ đăng sau lại có bộ mặt đáng sợ như vậy, may mà chái không chọn cậu ta."
Chúc Văn Bội cũng rất sợ hãi, nhịn không được tiến lên ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn: “Cháu ngoan, chắc cháu sợ lắm."
Sau một hồi giải thích, họ thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không tốt nên bảo cô lên lầu nghỉ ngơi.
Sau đó Thịnh Xán hỏi Lăng Tiêu những chuyện liên quan tới vụ án, dù sao cũng chết năm mạng người, là vụ án lớn, hiện tại Đường Nguyên Minh đã bỏ đi, ông ấy sợ Thịnh Hoàn Hoàn từ người bị hại biến thành kẻ bị tình nghị.
"Bác trai yên tâm, sẽ không hoài nghi đến Hoàn Hoàn." Lăng Tiêu giải thích với Thịnh Xán: “Nếu Đường Thắng Văn muốn bảo vệ Đường Nguyên Minh thì nhất định sẽ kiếm kẻ chết thay, ông ta không dám động vào Hoàn Hoàn."
Sau khi Lăng Tiêu đi, Chúc Văn Bội nhíu mày lại nói với Thịnh Xán: “Con nói nhiều như vậy làm gì, không thấy sắc mặt Lăng Tiêu không đúng sao?”
Thịnh Xán không hiểu nổi: “Con nói cái gì?"
Ông ấy chỉ than thở Đường Nguyên Minh không nên hồ đồ như vậy, ông ấy có nói gì đâu chứ!
Thịnh Tư Nguyên cũng nói: “Ba thấy hai đứa nhỏ không thích hợp, trên người Lăng Tiêu có mùi thuốc lá nồng nặc, sắp cay mũi chết người đến nơi rồi."