Hình như Lăng Tiêu ngại cô ồn nên đã ném điện thoại cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy điện thoại lại không mở được: “Mật khẩu.”
Lăng Tiêu khép hai mắt lại: “Sinh nhật của tôi.” Cho nên là bao nhiêu?
Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận hỏi: “Sinh nhật của anh là ngày nào?”
Lăng Tiêu mở mắt ra, trong mắt lộ ra vài phần sắc bén: “Cô không xem giấy đăng ký kết hôn?”
Giấy đăng ký kết hôn.. Cô không để ý sinh nhật của hẳn. Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đi xem ngay.”
Tiếp theo Lăng Tiêu liền thấy cô vội vội vàng vàng xuống giường rồi chạy ra ngoài, không đến hai phút lại chạy. về, giọng nói mềm nhẹ mang theo một chút sung sướng, nghe rất êm tai.
“Lăng Tiêu, sinh nhật của anh là mùng một tháng một, là âm lịch hay dương lịch?”
Lăng Tiêu kiên nhãn trả lời: “ m lịch.”
“Đó chính là mùng một tết rồi, anh thật biết chọn ngày” Thịnh Hoàn Hoàn sung sướng nói: “Khó trách anh thành công như vậy, cả sinh ra cũng sớm hơn người khác, cho nên chạy cũng nhanh hơn người ta, đã định trước là người ghê gớm rồi.”
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Vua nịnh nọt.”
Thịnh Hoàn Hoàn không chút xấu hổ mà cười cười, dáng vẻ tinh ranh nghịch ngợm kia mang theo vài phần đáng yêu, đẹp đến nói không nên lời.
Lăng Tiêu dời tầm mắt khỏi gương mặt tỉnh xảo của cô, khép hai mắt lại lần nữa, đè nén cảm giác khác thường xa lạ trong lòng xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn biết sinh nhật của hắn rồi thì thành công mở khoá, lập tức dùng di động của hän gọi cho số của
cô, nhưng lại không có người nghe máy.
Cô liên tục gọi hai ba lần, nhưng vẫn không có người nghe.
Không phải làm rơi ở bên ngoài đó chứ? Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm.
Đang lúc cô muốn từ bỏ thì bên kia lại có người bắt máy. Nhưng giọng nói truyền đến lại làm vẻ mặt cô thay đổi.
Là Mộ Tư, di động của cô đang năm trên tay Mộ Tư.
“Hoàn Hoàn, là em phải không Hoàn Hoàn?” Giọng Mộ. Tư nghe rất khàn: “Nói chuyện đi, anh biết là em”
Mày Thịnh Hoàn Hoàn nhăn càng chặt hơn, tiếp theo bấm nút tắt máy.
Nhưng rất nhanh, Mộ Tư lại gọi đến.
Tiếng chuông ồn áo quấy nhiễu Lăng Tiêu, hắn mở mắt ra, ánh nhìn như mãnh xà bò ra khỏi lồng, trông thật âm trầm sắc bén.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi căng thẳng, phản xạ mà muốn bấm nút tắt, nhưng động tác của Lăng Tiêu càng nhanh, lập tức giành lấy điện thoại.
“Lăng Tiêu, đừng.” Thịnh Hoàn Hoàn kinh hãi, duỗi tay muốn ngăn cản.
“Thế nào, sợ anh ta chịu không nổi à?”
Lăng Tiêu năm lấy tay cô, sức lực rất lớn làm cô hơi đau.
Hiện tại, hän đang thử cô.
Lăng Tiêu buông cô ra, lập tức quẹt qua nút nghe, bật loa ngoài lên.
Sau đó giọng nói quen thuộc kia lập tức truyền ra từ di động, nghe khàn khàn mà lại sốt ruột: “Hoàn Hoàn, anh biết là em, em có thể ra gặp anh một lần không, anh có rất nhiều lời muốn nói với em.”
Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, cô cũng nhìn hẳn.