"Cảm ơn anh Mộ Tư, anh yên tâm em nhất định sẽ rất ngoan."
Bạch Tuyết cười vô tư vô lự rồi chạy chậm đến căn phòng mình từng ở, vừa đóng cửa lại thì cả khuôn mặt lập tức âm trầm xuống.
Thịnh tiểu thư?
Thịnh Hoàn Hoàn?
Người phụ nữ này đã ly hôn mà Mộ Tư còn không bỏ cô xuống được.
Uổng công năm đó cô ta dùng thân thể cản một đòn trí mạng thay anh ta, uổng công nhiều năm qua cô ta chịu nhiều đau khổ vì anh ta, bây giờ anh ta lại làm như không thấy.
Ngoài cổng Mộ gia
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe, ánh mắt nhìn ra con đường quen thuộc ngoài cửa sổ xe thì không khỏi nhớ tới ba tháng rưỡi trước lần cuối cùng cô lái xe chạy đến đây.
Khi đó Mộ Tư dẫn Bạch Tuyết ra nước ngoài, cô khẩn cầu anh ta đừng di, anh ta lại nói với cô rằng: “Hoàn Hoàn, quen nhau được thì bỏ xuống được, đừng làm cả hai phải khó xử."
Từ đó về sau, cô không đến nơi này nữa.
Lúc rời đi cô đã ném cái chỉ giả cô đặt cho anh ta vào thùng rác, khi đó cô nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng cô xuất hiện ngoài cổng Mộ gia.
Ba tháng rưỡi trôi qua, cô lại tới đây, nhưng tất cả đã cảnh còn người mất.
Những năm tháng cô ngày ngày hận không thể chạy tới nơi này mỗi ngày như đã là chuyện của kiếp trước, bây giờ người đàn ông ngồi bên cạnh cô không còn là Mộ Tư, cũng vĩnh viễn không có khả năng lại là Mộ Tư.
Đột nhiên đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói, Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần thì nhìn thấy trên gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu bao trùm một lớp sương lạnh.
Thịnh Hoàn Hoàn giật giật đầu ngón tay, to gan năm lấy tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lập tức bá đạo bao bọc bàn tay nhỏ của cô vào lòng bàn tay, sương lạnh trên khuôn mặt tuấn tú từ từ tan chảy.
Thịnh Tư Nguyên đặc biệt tinh mắt nên lập tức nhìn thấy, nhịn chừng mười giây không thấy Lăng Tiêu buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra, nghĩ thầm thằng nhóc
này không khỏi quá nóng vội, hoàn toàn không coi ông lão này ra gì.
Thế là ông ấy dùng sức ho một tiếng, nhắc nhở Lăng Tiêu mình còn ở trên xe.
Kết quả Lăng Tiêu không bị dọa mà Thịnh Hoàn Hoàn lại giật mình, khuôn mặt đỏ lên, lập tức muốn rút tay khỏi trong lòng bàn tay hắn.
Nhưng Lăng Tiêu lại nắm chặt không buông.
Lúc này Mộ Tư ngồi trên xe lăn, đã đợi trước cửa biệt thự.
Kết quả cửa xe vừa mở ra thì bóng dáng của Lăng Tiêu đã xuất hiện trước. mắt anh ta.
Con ngươi của Mộ Tư co rụt lại, nhìn Lăng Tiêu xoay người đỡ Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, vẻ dịu dàng trên mặt từ từ kết thành băng.
Mộ Tư không nghĩ đến Lăng Tiêu sẽ đến.