Lăng Tiêu lập tức đuổi theo: “Hoàn Hoàn, tôi đưa em về."
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không cần."
Đám người hiểu ra, thì ra Lăng Tiêu mới là người bị từ chối sao?
Tình cảnh này hoàn toàn trái ngược với lời đồn!
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vừa đi thì người xung quanh lập tức lá mặt lá trái với Phượng Cảnh Thiên, Phượng Cảnh Thiên nhận áo choàng khoác lên người
rồi đẩy người phụ nữ trước mặt ra, phẫn nộ nói: “Đem mấy con tiện nhân Lam Tiếu và Trần Phi Phi tới cho tô
Ba người người phụ nữ Lam Tiếu, Trần Phỉ Phi, Bạch Sương bị người ta đẩy quỳ xuống đất, Phượng Cảnh Thiên bảo họ tự tát mình, tát đến khi anh ta hài lòng mới thôi.
Trần Phỉ Phỉ không cam tâm: “Phượng tổng, tôi cũng không ngờ Lăng Tiêu
lại... Lời còn chưa nói hết, Phượng Cảnh Thiên đã tát thẳng một bàn tay tới.
Trần Phỉ Phỉ sờ bên mặt đau đớn mà phẫn nộ trừng Phượng Cảnh Thiên: “Dù sao cha tôi cũng là cổ đông lớn của Thịnh Thế..."
Phượng Cảnh Thiên trở tay lại tát thêm một bạt tai: “Tôi quan tâm cha cô là ai à, cô không tự tát thì hôm nay tôi cho người đập nát mặt cô."
Lam Tiếu và Bạch Sương sợ hãi nên "Chát" một tiếng đã tự tát mình. Cuối cùng Trần Phỉ Phỉ chỉ có thể tự tát theo.
Phượng Cảnh Thiên cảm thấy chưa hết giận nên lại chỉ vào Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ và nói: “Hai người tát nhau cho tôi, dùng sức mạnh lên, nếu không tôi bảo. bảo vệ tát giúp các người."
Trần Do Mỹ nhìn mấy người phụ nữ có kết cục bi thảm này thì khinh bỉ nói với 'Trần Vân Phàm sắc mặt âm trầm: “Em đã nói họ ngu, một là không làm, đã làm thì phải khiến cô ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay người, chỉ mấy trò vặt vãnh này thì thấm thía gì?"
Trần Vân Phàm đặc biệt không cam lòng: “Vậy em nói xem phải làm thế nào? Nếu chơi chết được nó thì anh chết cũng cam lòng."
Từ khi bị người phụ nữ này phế mất của quý, Trần Vân Phàm bị mọi người chế giễu khắp nơi, mỗi ngày đều cảm thấy sống không bằng chết.
Trần Do Mỹ vô tình nói với Trần Vân Phàm: “Nếu anh không sợ cả chết thì còn gì phải lo lắng?”
Chỉ cần không liên lụy đến cô ta thì Trần Vân Phàm muốn làm gì cô ta cũng mặc kệ.
Nếu có thể thành công coi như giải mối hận trong lòng cô ta, nếu không được thì Trần Vân Phàm chết ở bên ngoài cũng tốt, tránh liên lụy cô ta bị chế giễu.
Ngoài cổng, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông dựa vào đầu xe của cô ta không chịu đi thì vừa tức vừa buồn cười: “Lăng tổng, nếu anh coi trọng xe của tôi thì tôi tặng anh một chiếc, bây giờ có thể tránh ra khỏi xe của tôi không?"
Lăng Tiêu vẫn ngồi đó bất động, kiêu ngạo mà nhìn cô: “Đưa chìa khoá cho. tôi, tôi đưa em về nhà."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, người nhà của cô sẽ không muốn nhìn thấy hắn, nhưng nhìn người đàn ông trước mắt thì lời nói hung ác đến bên miệng lại không nói ra được.
"Rốt cuộc anh có đi ra hay không?”
"Không." Lăng Tiêu nâng một chân thon dài lên, chiếc giày da mới tinh giãm lên đầu xe của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt nhìn cô như diều hâu nhìn chằm chằm
con mồi: “Đưa chìa khoá cho tôi, không thì tôi khiêng em lên xe."
Đường đường là tỷ phú đứng đầu Hải Thành mà lại như tên du côn vô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn tức đến đỏ bừng cả mặt, cô hít mấy hơi rồi mới bất đắc dĩ nói: “Lăng Tiêu, anh để tôi thở với được không? Có chuyện gì qua mười ngày nửa tháng nữa chúng ta bàn lại được không?"
Nếu hắn không muốn thì cô sẽ phá thai. Dù hẳn lựa chọn như thế nào thì cô cũng tôn trọng hắn.
Hiện tại mẹ của cô vừa đi chưa được mấy ngày, nếu cô và Lăng Tiêu quá thân cận thì ông bà ngoại sẽ rất thất vọng về cô.
Lần này Lăng Tiêu nhìn cô chằm chằm tầm mười giây rồi mới dời người khỏi xe cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhìn gương mặt mất mát của hẳn, cô sợ mình sẽ mềm lòng, càng sợ mình không đè nén được cảm xúc giấu trong đáy lòng.