Diệp Sâm vỗ nhẹ bả vai Trần Uy: “Trẻ nhỏ dễ dạy."
Trần Uy cười như đứa trẻ to xác được ăn kẹo: “Cảm ơn đã khen."
Nam Tầm: "..."
Đám chết tiệt chân ngoài dài hơn chân trong này.
Kỳ thật mọi người đều rất xem trọng Diệp Sâm, dù sao đã sớm quen biết, hơn nữa anh vừa về đến đã san bằng ngôi biệt thự kia của Cố Nam Thành, hung hăng vả mặt gã, làm họ cảm thấy rất hả giận.
Mà Đường Dật cũng kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lăng Kha.
"Sao anh cũng tới nữa?"
Ngày đó sau khi uống rượu với Đường Dật, hiện tại Lăng Kha đã có thể thản nhiên đối mặt với anh.
Đường Dật thầm măng: Đương nhiên là do bị trong nhà ép rất chặt.
Sau khi nghĩ sâu tính kỹ, Đường Dật cảm thấy đề nghị lần trước của Diệp Sâm rất có khả năng.
Nếu như phải cưới một người phụ nữ trở về thì Lăng Kha rất tốt, rất nhanh nhẹn đáng yêu!
Đường Dật lập tức bán đứng Diệp Sâm: “Bị Diệp Sâm gọi tới." "À!" Lăng Kha không hỏi nhiều nữa.
Đường Dật tạm dừng, làm ra vẻ ung dung mà nói với Lăng Kha: “Cơm nước xong xuôi tôi đưa cô trở về, tôi có lời này muốn nói với cô."
Lăng Kha: “Ừm?"
"Ăn cơm đi." Đường Dật gắp không ít đồ ăn cho Lăng Kha, trùng hợp đều là món cô thích ăn.
Lăng Kha: “..." Chẳng lẽ người này cô uống rượu một lần với cô đã uống ra tình cảm?
Một bên khác, Diệp Sâm cũng dùng đôi đũa sạch sẽ gắp chút đồ ăn cho Nam Tầm, còn đeo bao tay lột tôm cho cô ấy.
Từng con tôm hoàn chỉnh được bày ra trước mặt Nam Tầm, chồng lên như ngọn núi nhỏ, Diệp Sâm tháo bao tay rồi tràn ngập cảm giác thành tựu mà cười nói với Nam Tâm: “Em ăn đi!"
Nam Tầm: “... Người đàn ông này đang cho heo ăn sao?
Cô chợt nhớ tới trước đây rất lâu Cố Nam Thành cũng từng cẩn thận lột tôm cho cô, nhưng những ký ức này như đã trở nên rất xa xôi, cứ như là đời trước!
Nam Tầm gắp con tôm bỏ vào miệng, hốc mắt hơi ướt, cô ấy đột nhiên đứng lên rồi lao vào toilet trong phòng.
Diệp Sâm biến sắc, lo lắng đuổi theo: “Nam Tâm."
Diệp Sâm vừa dừng bước thì một cánh tay đã duỗi về hướng anh, dùng sức. kéo anh vào.
"Phanh" một tiếng, cánh cửa đóng lại, Diệp Sâm đã bị Nam Tầm đè lên ván cửa.
Đầu óc Diệp Sâm hơi choáng váng: “Được, tôi đi với em."
"Giờ đi ngay đi."
Tay Nam Tầm rơi vào tay cầm trên cửa, ra hiệu cho Diệp Sâm tránh ra.
Diệp Sâm lập tức ôm chặt lấy eo Nam Tầm, đè cô lên ván cửa, đôi mắt dưới lớp kính sắc bén như chim ưng, giọng nói anh trở nên khàn đặc: “Đương nhiên phải đi, nhưng phải chờ tôi đòi hồi báo lại trước rồi nói."