Lăng Tiêu bước từng bước về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi muốn chia sẻ niềm vui nổi buồn với em, tôi hi vọng trở lại quá khứ... Tôi muốn ở bên em."
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã lệ rơi đầy mặt, cô không ngờ Lăng Tiêu lại nói thẳng như vậy: Tôi muốn ở bên em.
Nếu như không có chuyện của mẹ, có lẽ... Không, không có nếu như, cũng không có có lẽ! “Nhưng tôi không muốn."
Thịnh Hoàn Hoàn chùi đi nước mắt vô dụng, quay đầu lại lạnh lùng nói với Lăng Tiêu: “Tôi không muốn biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì, tôi cũng không muốn trở lại quá khứ với anh, càng không muốn ở bên anh."
Bóng dáng thon dài tự phụ của Lăng Tiêu dừng lại ở vị trí cách Thịnh Hoàn Hoàn không đến ba mét.
Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Lăng Tiêu, tôi và anh kết hôn ba tháng, nhưng chưa từng nhận được sự tôn trọng nào từ anh. Anh vui cũng mặt nặng mày nhẹ mà không vui cũng cũng hung hăng với tôi, muốn giam lỏng là giam lỏng, muốn đuổi đi là đuổi đi, cuộc hôn nhân như vậy có gì đáng để người ta lưu luyến?"
"Anh không muốn có con, nửa đêm ra ngoài không nói một câu giải thích, anh có thể nhẹ nhàng yêu cầu ly hôn, anh lý trí đến lạnh lùng, làm tôi hoài nghi anh căn bản không có trái tim."
Thịnh Hoàn Hoàn nói một mạch rất nhiều điều, những lời này giấu trong lòng cô đã rất lâu.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hít một hơi thật sâu: “Ba tháng kết hôn với anh là ba tháng tôi không còn là mình nhất trong đời tôi, mỗi ngày tôi phải nhìn sắc mặt của anh, nghĩ hết mọi cách dỗ anh vui vẻ, cho nên tại sao tôi phải trở về quá khứ chứ?”
Cuống họng Lăng Tiêu như bị mắc xương cá, cố hết sức lực lại chỉ gọi được tên của cô: “Thịnh Hoàn Hoàn..."
Chẳng lẽ trong ba tháng đó không có chuyện gì đáng để cô lưu luyến sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói thêm nữa, vừa quay người đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh chờ ở cách đó không xa, bước chân của cô hơi tạm ngừng, sau đó lại dứt khoát đi về hướng anh.
Bỗng nhiên, phía sau có một vòng tay ấm áp vững chắc kéo cô lại rồi ôm ghì vào lòng, tiếng nói nặng nề mà nghiêm túc vang lên: “Thịnh Hoàn Hoàn, những gì em nói tôi có thể thay đổi hết, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi!"
Lúc này ánh mắt của Đường Nguyên Minh tựa vào cạnh cửa trở nên âm trầm sắc bén.
Anh đứng thẳng dậy đi về hướng hai người.
Mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay, cô siết chặt hai tay rồi vô tình trả lời: “Trước khi mất mẹ tôi từng nói bà không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, ông bà ngoại tôi, thậm chí là người ba đang hôn mê cũng không đồng ý tôi quay lại với anh."
Nhưng Lăng Tiêu không đợi được Thịnh Hoàn Hoàn trả lời thì trong ngực đã trống rỗng.
Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh kéo qua, sau đó anh cản trước mặt cô rồi nhìn về hướng Lăng Tiêu với ánh mắt lạnh lẽo: “Lăng Tổng, anh không hiểu Hoàn Hoàn nói gì sao? Em ấy không muốn, người mẹ vừa mất của em ấy cũng không muốn. Thịnh phu nhân chết thế nào có cần tôi nhắc nhở anh không? Anh muốn Thịnh phu nhân chết không nhắm mắt hay là muốn Hoàn Hoàn bị chúng bạn xa lánh?"
"Hoàn Hoàn đã không còn gì nữa rồi, hiện tại trong lòng em ấy đau khổ đến mức nào anh biết không? Nếu em ấy ở bên anh thì lương tâm sẽ luôn bị tra tấn, nếu anh thật sự yêu em ấy thì sẽ không ép buộc như thế."
Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tái nhợt sau lưng Đường Nguyên Minh, đáy mắt lướt qua một tia đau đớn bi thương, nhưng khi nhìn về phía Đường Nguyên Minh thì đã khôi phục lạnh lẽếo: “Đây là chuyện giữa tôi và Hoàn Hoàn, anh không có tư cách xen vào."