An Lan bi thương giật giật khóe miệng: “Tiêu Nhi, con nói với Hoàn Hoàn rằng Hà Song đã chết rồi, mẹ sẽ lập tức trả lại những gì Lăng gia nợ con bé."
Bà rất hiểu Lăng Hoa Thanh, Hà Song tuyệt đối không sống được.
"Bà muốn làm gì?"
Lăng Tiêu đang ở trên xe biến sắc, lập tức che điện thoại lại rồi bảo tài xế quay đầu đi đến biệt thự lưng chừng núi.
Trong hai lần nói chuyện với An Lan, Lăng Tiêu luôn cảm thấy bà đang tạm biệt hắn.
An Lan không trả lời Lăng Tiêu mà ngắm nhìn phong cảnh dưới biệt thự, không khỏi cảm thán: “Phong cảnh ở nơi này thật đẹp! Tiêu Nhi, ghi nhớ lời của mẹ, chăm sóc tốt cho Thiên Vũ và em gái con, còn nữa... Mẹ yêu con."
An Lan trực tiếp cúp máy, bà sợ mình sẽ khóc trong điện thoại.
"Sao lại chạy lên đây, trên mái nhà gió lớn lắm, bà mau đi xuống đi!"
Giọng nói và tiếng bước chân của Lăng Hoa Thanh cùng truyền đến, An Lan nghĩ mình không chờ được tiếng gọi "Mẹ" của Lăng Tiêu rồi!
Lăng Tiêu lại gọi qua, nhưng điện thoại nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Lăng Tiêu mang sắc mặt nặng nề nhìn về phía tài xế: “Nhanh lên, đừng quan tâm đèn đỏ."
"Vâng.' Tài xế lập tức tăng tốc độ.
Sau khi Diệp Chính Lan rời khỏi Thịnh Gia liền đi theo Đường Thắng Văn đến Đường gia, họ biết Lăng Hoa Thanh bị người của Lăng Tiêu bao vây ở biệt thự lưng chừng núi.
Hiện tại chính là thời cơ tốt nắm giữ quyền chủ động đối với họ.
Lần này Diệp Chính Lan về nước là muốn chấm dứt ân oán năm đó: “Trong
khoảng thời gian trước A Sâm bị người ta đuổi giết, chắc hẳn cũng là kiệt tác của Lăng Hoa Thanh, hắn sẽ không bỏ qua cho ai trong chúng ta đâu."
Đường Thắng Văn gật đầu: “Cho nên tôi tìm anh đến thương lượng việc này, những năm qua tôi thu thập được rất nhiều bằng chứng phạm tội của Lăng Hoa Thanh, những chứng cứ đó đủ để xử bắn hắn, nhưng tôi lại sợ Lăng Tiêu can thiệp."
Đường Thắng Văn dừng lại một lát rồi nói thêm một câu: “Đứa con trai kia của hắn sâu không lường được."
Diệp Chính Lan trầm ngâm: “Theo tôi được biết, Lăng Tiêu là một người hiểu rõ thị phi, cơ hội lần này tốt như vậy, nếu xảy ra sai lầm không biết lại phát sinh biến cố gì."
"Từ trước đến nay anh luôn cẩn thận, tôi không miễn cưỡng anh lộ diện, anh cho tôi mượn một ít người đi, tôi tự làm được chứ?”
Đường Thắng Văn lại cười nói: “Đã quá lâu anh không gặp tôi nên không biết hiện tại tôi không cẩn thận, làm việc bó tay bó chân giống như trước đây nữa."
Ông ta sớm đã không còn là sĩ quan nhỏ của năm đó. Đó Đường Thăng Văn lại thay đổi đề tài: “Hơn nữa chứng cứ trong tay tôi đủ định tội Lăng Hoa Thanh, tôi đang vì dân trừ hại, đã ra tay thì không cho phép xảy ra biến cố, tôi đi chung với anh."
Lăng Hoa Thanh dừng lại tại chỗ, giơ hai tay lên, giọng nói dịu dàng đến quá đáng, cũng tỉnh táo đến đáng sợ: “Được, tôi không đi qua, bà đừng kích động, đừng tổn thương bản thân."
"Tôi biết chuyện xưa kia cả rồi, là tôi hiểu lầm bà, tôi xin lỗi bà. An Lan, tôi hứa sẽ không tổn thương Tích Nhi và Thiên Vũ nữa, nếu Tiêu Nhi không tiếp tục đối nghịch với tôi thì nó vẫn là con trai tôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
An Lan lại cười, cười cực kỳ khinh thường: “Lăng Hoa Thanh, ông thật là buồn cười, ông cảm thấy đã tới nước này tôi còn bắt đầu lại từ đầu với ông sao? Ông đừng lừa mình dối người ra vẻ thâm tình, trên đời này không ai bạc tình bằng ông."
Lăng Hoa Thanh nhìn chằm chằm An Lan thật lâu rồi nâng bước đi về hướng. bà: “Trời sinh tôi bạc tình, chỉ tình thâm với một mình bà, nhiều năm qua chẳng lẽ bà không biết?"