“…”
Giang Ninh Phiến đưa tay gỡ đồng hồ, nhẫn, di động trên người anh xuống, lấy hết túi tiền và đồ đáng giá trong xe ra, đi về phía đường mòn để vứt bỏ, tạo thành hiện trường cướp bóc.
Vừa đi ra khỏi đường mòn, đi qua hàng cây che đậy, Giang Ninh Phiến nhìn thấy một con đường quốc lộ.
Vừa mở mắt cô đã thấy cột mốc chỉ đường.
Cửa biển.
Thì ra bọn họ đã đến cửa biển.
Trái tim Giang Ninh Phiến chấn động thật mạnh, cô ôm chặt đồ trong lòng ngực, lông mi run nhè nhẹ.
Một năm rồi lại một năm, cô rất sợ quay lại nơi này, đơn giản là sợ nhìn thấy vẻ chán ghét trên khuôn mặt mẹ… Không ngờ rằng thế mà bây giờ đã bị Hạng Chí Viễn đưa về lại.
Ký ức tuổi thơ của cô đều ở cửa biển, không có ba, chỉ có hai mẹ con cô.
Ba mẹ, bà ngoại gì đó mà cô nói với Hạng Chí Viễn cũng chỉ là những lời giả dối bịa đặt, là thân phận giả của cô.
Trên thực tế, cô chỉ còn lại một người thân là mẹ.
Mà không biết bây giờ mẹ đang sống thế nào.
Bởi vì sợ mẹ, mà đã lâu cô chưa về…
Giang Ninh Phiến cắn môi dưới, để cho bản thân tỉnh táo lại, đi đến trước một cái thùng rác ném hết tất cả đồ vật vào trong, chuẩn bị rời đi.
Bỗng dưng…
Một suy nghĩ chợt lóe lên như điện chạy qua đầu cô, đột nhiên làm cho cô trở nên tỉnh táo.
Giang Ninh Phiến khiếp sợ quay đầu lại, ngơ ngác nhìn con đường phía trước, cô không dám tin nhìn cái ngã ba thật to phía trước, và cả thùng rác giả cổ…
Bây giờ thùng rác ven đường đều không dùng loại này nữa.
Có gì đó đang chồng chéo trong đầu của cô, dòng suy nghĩ giãy giụa trào ra từng chút từng chút.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu liều mạng xoay tròn trước mắt cô, cô hoảng hốt nhìn mọi thứ xung quanh mình, trước mắt có hơi choáng váng, tất cả cảnh vật trở nên mơ hồ, có hình ảnh quen thuộc ập đến trước mặt cô…
Sau đó, tất cả dần trở nên rõ ràng.
Giang Ninh Phiến đứng ở ngã ba đường, tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió, cô suy nghĩ, cuối cùng cô đã nhớ rõ mình quen biết Hạng Chí Viễn từ khi nào.
Anh là… Chàng trai câm kia…
“Anh trai câm?”
Giang Ninh Phiến lẩm bẩm nói ra ba chữ này, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ngạc nhiên.
Thì ra Hạng Chí Viễn là anh trai câm.
Cô đã quên khi đó mình bao lớn, hình như vẫn còn nhỏ, bảy tuổi? Hay là tám tuổi? Cô đã không còn nhớ rõ nữa.
Cô chỉ nhớ rõ, mẹ không thích cô, từ lúc cô sinh ra bà đã không thích, có lẽ là vì cô là món quà không may mắn, cô vừa ra đời, ba đã chết…
Rồi sau đó chị gái và anh rể cũng chết.
Mẹ đã đổ hết mọi tội lỗi lên người cô, mẹ chán ghét căm hận cô, ánh mắt bà nhìn cô luôn đầy ghét bỏ và chán ghét.
Cho dù cô có chạy ra ngoài chơi vài ngày mẹ cũng không đi tìm cô, chỉ cảm thấy thế giới trở nên thanh tĩnh, để mặc cô tự sinh tự diệt.
Nhưng vào sáng sớm một ngày kia.
Cô giống như một đứa trẻ lạc đường một mình lưu lạc đến ngã ba yên tĩnh không người, gặp được một chàng trai ngất xỉu bên thùng rác.
Cô đã dừng bước chân, là bởi vì cảm nhận trực quan nhất.
Anh.
Lớn lên quá đẹp.
Đến bây giờ Giang Ninh Phiến vẫn còn nhớ rõ chàng trai ngã xuống ấy, anh nằm trên mặt đất lạnh lẽo dơ bẩn, không nhìn rõ còn sống hay đã chết, thùng rác bên cạnh tỏa ra mùi hương khó ngửi khiến người khác thấy buồn nôn.
Dưới mái tóc ngắn màu đen của anh là khuôn mặt trắng nõn, hàng mi dày, đôi mắt nhắm chặt, lông mi đặc biệt dài, giống như là búp bê barbie, mũi rất cao, đôi môi hồng nhạt.
Anh mặc áo sơ mi màu trắng và áo khoác đen, có điều quần áo đã trở nên bẩn thỉu, nhưng nhìn qua giống như con cái nhà có tiền…