Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 510




"Ô, a, nhưng...!

Hạng Diêu Linh đứng dưới đất hơi sốt ruột, mở miệng ô a khiến người khác không hiểu được.

"Chúng ta đi tắm rồi đi ngủ!"

Hạng Chí Viễn lên trước bế Hạng Diêu Linh lên lầu, khi đi qua Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn hằn học trừng mắt với cô một cái: "Không được dạy cho trẻ con lấy thức ăn cho cô!"

"..."

Giang Ninh Phiến cạn lời, con mắt nào của anh thấy cô dạy rồi.

Cô lười tranh luận với Hạng Chí Viễn, cầm hộp cơm lên ăn tiếp, đặt một miếng sườn vào miệng, hương vị còn ngon hơn sườn nướng đặt bên ngoài nhiều.

Nhưng cô vừa nếm đã biết không phải đích thân Hạng Chí Viễn nướng.



Hai năm rồi, cô vẫn còn nhớ hương vị mà Hạnh Chí Viễn nấu, đúng là không thể tin được.

Giang Ninh Phiến cầm hộp cơm định đi về phòng làm việc, Hạ Tiêm Tiêm đi qua từ bên cạnh cô, thấy cô thì khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo linh động: "Cô Giang, vất vả rồi."

"Đây là công việc của tôi."

Giang Ninh Phiến khẽ cúi đầu với cô ấy và nhàn nhạt nói.

"Tôi lên lầu đây."

Hạ Tiêm Tiêm cười đi lên lầu.

Giang Ninh Phiến nhìn theo, chỉ thấy tay Hạ Tiêm Tiêm cầm áo tắm màu xám rất lớn, vừa nhìn đã biết không phải của phụ nữ.

Ánh mắt Giang Ninh Phiến dần dần tối đi, cơ thể như bị thứ gì đâm, có cảm giác hơi đau, cảm giác đau đó len lỏi qua từng lỗ chân lông của cô.

Cô từng nghĩ rất nhiều cảnh gặp lại trong tương lai, bao gồm cả việc Hạ Tiêm Tiêm đã sinh con cho Hạng Chí Viễn, một nhà ba người rất tuyệt vời.

Khung cảnh trước mắt đã không là gì rồi.

Lẽ nào Hạng Chí Viễn và Hạ Tiêm Tiêm theo chủ nghĩa Platon hai năm sao, không thể nào.

Giang Ninh Phiến ép bản thân không đi coi nữa, quay người về phòng làm việc, đột nhiên mất cảm giác với hộp cơm trong tay.



Đêm khuya, Giang Ninh Phiến áp dụng việc thay ca, đồng nghiệp luân phiên ngồi sofa hoặc ngả ra đất nghỉ ngơi.

Cô tuần tra ở sân sau biệt thự, quan sát tình hình xung quanh.

Đêm đã khuya.

Không khí càng lúc càng lạnh, một mình Giang Ninh Phiến đi trên bãi cỏ, ánh sáng lờ mờ của đêm bao phủ lên người cô khiến cô trông thêm phần mỏng manh.

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Giang Ninh Phiến cầm điện thoại, thấy một dãy số dài trên màn hình, ánh mắt cô trầm lắng, tắt đi micro của thiết bị truyền tin rồi bắt máy: "A lô, Tôi là Giang Ninh Phiến."

"Tôi là Hạng Văn Thanh."

Một giọng trầm thấp vang lên bên tai, năm chữ đơn giản khiến người khác cảm nhận được sự sắc bén của đối phương.

Cuộc gọi từ Thái.

Ba nuôi của Hạng Chí Viễn, Hạng Văn Thanh, người cứu giúp Hạng Chí Viễn cũng là người đưa Hạng Chí Viễn vào con đường tối tăm.

Giang Ninh Phiến cụp mắt, cô đoán đúng rồi.

"Hình như cách làm bây giờ của cô Giang không được sáng suốt lắm." Hạng Văn Thanh nói thẳng, giọng rất trầm: "Hai năm trước cô đã ra lựa chọn, không phải sao? Vì tốt cho mọi người, bây giờ cô nên rời đi."

"Ông Hạng, lựa chọn của tôi chưa từng thay đổi, nhưng tôi đang làm gì bản thân tôi biết rõ, không cần ông nhắc nhở."

Giang Ninh Phiến lạnh nhạt lên tiếng.

Cô vẫn luôn có cảm giác hận thù với Hạng Văn Thanh, Hạng Chí Viễn mang người của ông ta... Hại chết chị gái, anh rể cô.

"Cô Giang, tôi rất tán thưởng cô." Hạng Văn Thanh không bị cô chọc giận, trầm giọng nói: "Nói như vầy đi, cô không cần tốt cho mọi người, chỉ tốt cho Hạng Chí Viễn, cô nên rời đi."

Vì Hạng Chí Viễn.

Lòng Giang Ninh Phiến nặng nề: "Ý ông là gì?"

"Lẽ nào cô không phát hiện, hai năm rồi, dường như Hạng Chí Viễn vẫn như bộ dạng hai năm trước sao?" Hạng Văn Thanh hỏi ngược lại.