Cô chỉ lo vui vì có thể được nhìn thấy con gái, lại quên mất căn biệt thự này còn có hai người: Hạng Chí Viễn, Hạ Tiêm Tiêm.
Về sau cô phải sống những tháng ngày như thế nào, cô cũng không dám tưởng tượng.
“Ninh Phiến, nghĩ cái gì vậy? Đi vào thôi, cô chính là thủ lĩnh trong nhiệm vụ lần này đấy.” Một đồng nghiệp đẩy cô một cái.
“Tới đây.”
Giang Ninh Phiến cười nhạt, duỗi tay từ trong cốp xe lấy ra hành lý của mình và một cái cặp tài liệu màu bạc đi vào bên trong, trên cổ đeo chứng nhận.
Đám vệ sĩ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không ngăn cản.
Giang Ninh Phiến đi vào biệt thự, vừa mới đi vào đã thấy Cô Minh Thành từ đối diện đi tới, mái tóc màu bạc trên đầu tung bay, nhìn về phía cô, gọi một tiếng: “Chị Ninh Phiến.”
Lần trước ở trong vụ đấu súng cô đã cứu anh ta, Cô Minh Thành cũng không còn sự thù địch với cô như trước nữa, đã gọi lại cô là chị Ninh Phiến.
“Ừ.”
Giang Ninh Phiến liếc mắt nhìn khắp nơi một cái, chỉ thấy trong biệt thự có vài nơi đã được xây thành khu dành riêng cho trẻ con, bên trái có một khu vực lớn chỉ toàn là chủ đề vịt vàng nhỏ.
Cô tin rằng, Hạng Chí Viễn với Hạ Tiêm Tiêm không thể thích vịt vàng nhỏ, là bởi vì có Chuông Nhỏ tới, cho nên mới bố trí như vậy.
Nhưng bây giờ mới một ngày mà thôi, Hạng Chí Viễn lại làm nhiều như vậy.
“Cậu chủ với cô chủ nhỏ vẫn chưa rời giường.” Cô Minh Thành biết cô đang tìm gì, bèn nói.
Cũng phải.
Bây giờ mới là bảy giờ sáng, còn là cuối tuần nữa.
Giang Ninh Phiến cười nhạt: “Phòng làm việc của chúng tôi ở đâu? Tôi có thể xem thử được không?”
“Phòng làm việc ở bên này, đi theo tôi.” Cô Minh Thành đi về hướng một phòng nghỉ ngơi nào đó, đẩy cửa ra.
Giang Ninh Phiến nhìn vào, chỉ thấy không gian bên trong rất lớn, đã được quét sạch, chỉ chờ bọn họ đến, cô quay đầu nhìn về phía các đồng nghiệp: “Nơi này khá tốt, làm việc thôi.”
Các đồng nghiệp nối đuôi nhau mà vào, đồng loạt mở cặp công tác ra, chuẩn bị thiết bị công nghệ cao.
“Còn nữa có muốn đi xem phòng ngủ của các cô hay không?” Cô Minh Thành hỏi.
“Không cần, làm phiền có thể dọn mấy cái sô pha vào không, lúc chúng tôi làm việc không thể ngủ giường, phải giữa tính cảnh giác cao độ.” Giang Ninh Phiến nghiêm túc mà nói, sau đó giao công việc cho đồng nghiệp.
Cô Minh Thành nhìn cô, nhìn đến ngây người.
Cô đang chỉ huy người khác, trật tự rõ ràng.
“Làm sao vậy?”
Giang Ninh Phiến khó hiểu mà nhìn về phía anh ta.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị Ninh Phiến làm công việc của cảnh sát.” Cô Minh Thành nói, dừng một lát lại bổ sung một câu: “Cũng rất ngầu.”
Nói xong, mặt Cô Minh Thành đỏ hồng, duỗi tay gãi đầu mấy cái.
“Cảm ơn.” Giang Ninh Phiến cười khẽ: “Vậy tôi đi làm quen địa hình một chút.”
Giang Ninh Phiến nói xong thì rời khỏi phòng làm việc, đi quanh khắp nơi, chủ yếu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xem thử nơi nào sẽ dễ bị lẻn vào hoặc tấn công.
Cô cầm bản đồ địa hình của biệt thự vừa đi vừa nhìn, dùng bút đỏ đánh dấu xuống hình mặt đất trên bản vẽ những vị trí phải có người canh gác, hoặc người chạy lên lầu.
Giang Ninh Phiến lần lượt đẩy những cánh cửa qua, địa hình quen thuộc.
Lúc đây ra một cánh cửa, Giang Ninh Phiến liếc mắt một cái đã nhận ra là phòng ngủ của Hạng Chí Viễn, bởi vì nơi này giống y như đúc với phòng ngủ của những tháng ngày địa ngục trước kia.
Đồ dùng giống y hệt, vị trí bày biện cũng chẳng khác mảy may.
Ngay cả gương trang điểm cũng đặt ở chỗ cũ, không có một chút thay đổi.
Bây giờ chắc là Hạ Tiêm Tiêm đang dùng rồi nhỉ?
Ánh mắt của Giang Ninh Phiến ảm đạm, đang định lui ra ngoài, bỗng nhiên lại nhìn thấy trên giường có một đống nho nhỏ đang xoay người.
Hạng Diêu Linh?
Trong lòng Giang Ninh Phiến vui vẻ, tay chân nhẹ nhàng mà đi vào trong.
Đi vào rồi, cô mới nghe thấy có tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, Hạng Chí Viễn đang tắm rửa.
Cơ hội tốt.
Giang Ninh Phiến chậm rãi đi đến mép giường, bỏ bản đồ địa hình và bút xuống, rũ mắt nhìn về phía con gái yêu của mình.