“Mẹ, con nhớ mẹ, con rất nhớ mẹ...” Hạng Diêu Linh càng khóc càng dữ dội, tay nhỏ không ngừng xoa đôi mắt, thân thể nho nhỏ vì khóc thút thít mà giật giật.
Chẳng phải Giang Ninh Phiến không thích con gái sao, sao còn có thể khiến cho con gái ỷ lại như vậy?
“Tách.”
Hạng Chí Viễn nâng tay lên ấn mở đèn.
Trong phòng tắm lập tức sáng lên.
Hạng Diêu Linh hơi giật mình, xoay đầu lại nhìn anh, vừa sợ hãi vừa chột dạ, vội từ trên mặt đất đứng lên: “Ba, thật xin lỗi.”
“Thật xin lỗi?” Hạng Chí Viễn nhíu mày, giọng nói trầm thấp: “Con xin lỗi ba cái gì?”
Hạng Diêu Linh nhặt điện thoại từ trên mặt đất lên, thật cẩn thận mà đưa lên cho anh: “Bạn nhỏ thì không được lén lấy đồ của người khác.”
Hạng Chí Viễn rũ mắt liếc nhìn màn hình di động một cái, trên màn hình cũng không ở trong giao diện trò chuyện.
Cô bé chỉ cầm rồi giả vờ như mình đang gọi điện thoại với Giang Ninh Phiến.
Hạng Chí Viễn rũ mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt do khóc lóc của cô bé, ngực giống như bị thứ gì đó cứa một cái, anh nửa ngồi xổm xuống, mắt đen nhìn chằm chằm cô bé: “Con lấy đồ của ba sao lại coi là trộm được? Chuông Nhỏ, con lấy bất kỳ thứ gì của ba cũng được, của ba chính là của con!”
“...”
Hạng Diêu Linh ngây thơ mà nhìn anh.
“Nào!” Hạng Chí Viễn muốn bế cô bé lên, đặt lên trên giường: “Ba có lời hỏi con.”
Hạng Diêu Linh ngồi ở trên giường, tay nhỏ lau nước mũi một cái.
“...”
Hạng Chí Viễn nhìn mà lông mày muốn xoắn vào với nhau, vào trong phòng tắm lấy khăn lông ướt đã được ngâm nước nóng, lau khô mặt và tay nhỏ cho Hạng Diêu Linh, trầm giọng nói: “Bé gái thì cần phải ưa sạch sẽ, không được dùng tay lau nước mũi.”
“Vâng.”
Hạng Diêu Linh yếu ớt mà nói, khuôn mặt nhỏ được Hạng Chí Viễn lau sạch sẽ.
Hạng Chí Viễn đi cất khăn lông xong, lại đi đến trước mặt Hạng Diêu Linh, rũ mắt nhìn cô bé: “Chuông Nhỏ, nói cho ba, hôm nay lúc ban ngày mẹ đã nói gì với con ở trong điện thoại?”
Nghe vậy, Hạng Diêu Linh lập tức dùng tay nhỏ che miệng lại, liên tục lắc đầu: “Ưm... Không thể nói, phải bí mật.”
Hạng Chí Viễn kéo một cái ghế qua đến mép giường, ngồi xuống trước mặt cô bé, hai chân thon dài bắt chéo giao nhau, môi mỏng hơi nhếch: “Nếu con nói cho ba, ba sẽ cho con gặp mẹ.”
Nước mắt của cô bé khiến anh mềm lòng.
Ngay cả kỳ vọng của con gái cũng không làm được, anh cũng không xứng làm ba.
“Thật vậy sao?”
Hạng Diêu Linh vui mừng mà nhìn anh.
“Vậy con nói cho ba trước, mẹ đã nói gì?” Hạng Chí Viễn hỏi, mắt đen thâm thúy: “Ba cũng sẽ giữ bí mật cho con.”
Nghe thấy lời này, Hạng Diêu Linh có chút rối rắm, tay nhỏ xoắn lại với nhau.
Qua mấy giây, mong muốn được gặp mẹ vẫn chiến thắng tất cả, Hạng Diêu Linh quyết định bán đứng Giang Ninh Phiến: “Mẹ nói, con phải dỗ ba vui vẻ. ba giống như lúc con còn nhỏ, đầu nhỏ bị chó đá hỏng rồi, rất đáng thương.”
“...”
Hạng Chí Viễn ngồi ở chỗ kia, sắc mặt xanh mét, đột nhiên rất muốn giết Giang Ninh Phiến.
Người phụ nữ đáng chết!
Cô có thể dạy con gái tốt hơn một chút được không hả!
“Ba, ba đừng đau buồn, ba rất xinh đẹp, ba không xấu.” Hạng Diêu Linh lại bắt đầu an ủi anh.
Hạng Chí Viễn nhìn cô bé chằm chằm, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi mà nói ra một câu: “Được rồi! Con có thể đi ngủ!”
“Vâng...”
Hạng Diêu Linh lập tức ngửa ra sau một cái, nằm xuống, đôi mắt nhanh như chớp mà nhìn về phía anh, non nớt hỏi: “Ba, một lát nữa mẹ sẽ tới đón con à?”
“Chờ con tỉnh ngủ, mẹ sẽ tới.”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói.
“Dạ.” Hạng Diêu Linh ngoan ngoãn đáp lời, vội vàng nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
“...”
Hạng Chí Viễn ngồi ở ghế dựa, sắc mặt khó coi cực kỳ.
Giang Ninh Phiến!
Nếu anh đã tha cho cô, mà cô lại không muốn sống cuộc sống yên ổn.
Vậy thì từ hôm nay trở đi, cô cũng hoàn toàn đừng nghĩ sẽ được bình!