Hạng Diêu Linh vui vẻ nói chuyện không ngớt...
"Con vẽ rất nhiều tranh."
"Cây to đẹp quá đi mất."
"Con sẽ hát bài hát ngỗng, chú, để con hát cho chú nghe nha."
"Con mang đôi giày da nhỏ đẹp quá đi."
"Chú ơi, hôm nay con cũng yêu chú rất nhiều."
“...”
Cô Minh Thành ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt trợn mắt há mồm nhìn Hạng Diêu Linh trong gương chiếu hậu, giống như bị sét đánh trúng, cả người đều bất ổn.
Suốt quãng đường đi, cô bé Hạng Diêu Linh lẩm bẩm nói không ngừng.
Sao đứa bé này lại nói nhiều như vậy? Là di truyền từ cậu chủ hay chị Phiến đây? Sao mà đứa trẻ hai tuổi lại có thể nói nhiều như vậy! Đường Tăng nhỏ sao?
Người ghét nhất là bị người khác làm phiền như Hạng Chí Viễn đây lại không hề mất kiên nhẫn chút nào, anh vẫn cứ chăm chú nhìn Hạng Diêu Linh như vậy, mặc cho cô bé ở bên cạnh nói không ngừng, nói không ngớt như thế.
Chiếc xe từ từ dừng lại.
Hạng Chí Viễn xuống xe, bế Hạng Diêu Linh ra khỏi xe, Hạng Diêu Linh tò mò nhìn xung quanh.
"Về đến nhà rồi." Hạng Chí Viễn trầm thấp nói, nhìn con gái trong lòng lại nói thêm một câu: "Đây mới là nhà của chúng ta ở Hồng Cảng, lần trước không phải."
Lần trước chỉ là một câu lạc bộ đêm.
Hạng Diêu Linh nhìn căn biệt thự lớn trước mặt, giọng nói non nớt phát ra tiếng khen ngợi: "Quao, nhà các chú đẹp ghê."
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn dừng bước: "Là nhà của chúng ta, chuông nhỏ, sau này con ở chung với chú.”
“...”
Tròng mắt Hạng Diêu Linh chuyển động nhìn xung quanh, cô bé nhìn khắp nơi, không hề nghe lọt lời anh nói.
Hạng Chí Viễn bế cô bé đi vào trong.
Hạng Diêu Linh lại một lần nữa bị sự xa hoa bên trong làm cho ngạc nhiên, cô bé vỗ vỗ đôi bàn tay nhỏ bé của mình: "Đẹp quá đi thôi."
"Chú đưa con đi ăn trưa."
Hạng Chí Viễn nói, đưa Hạng Diêu Linh đi về phía phòng ăn.
Trong phòng ăn, các đầu bếp đã chuẩn bị xong một bữa ăn thịnh soạn dọn trên bàn.
Bởi vì nhận được chỉ thị tạm thời của Cô Minh Thành, một nửa trong số đó đã được thay thế bằng thức ăn cho trẻ em vừa đẹp mắt vừa bổ dưỡng, trang trí thức ăn thành hình dạng của các con động vật nhỏ, khơi gợi sự thèm ăn.
Quả nhiên, Hạng Diêu Linh vừa nhìn thấy ánh mắt đã lấp lánh, chỉ vào một món ăn được tạo hình hoạt hình mà hô lên: "Có con vịt con màu vàng!"
"Đúng vậy, của con cả đấy, ăn hết nhé." Hạng Chí Viễn nói, anh đảo mắt, lạnh lùng nhìn người giúp việc bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ghế trẻ con đâu, cầm tới đây!"
"Vâng."
Người giúp việc vội vàng chạy đi lấy.
Hạng Diêu Linh chớp mắt hai cái, bắt đầu giãy dụa trong lòng Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn không buông tay, Hạng Diêu Linh giãy dụa càng thêm dữ dội.
"Sao vậy?" Sợ làm tổn thương cô bé, Hạng Chí Viễn đặt cô bé xuống đất, lông mày không khỏi nhíu lại.
"Không thể ăn cơm." Hạng Diêu Linh làm như thật khoát khoát tay với anh, nghiêm túc nói: "Mẹ nói, phải về nhà ăn cơm.”
“...”
"Chú, vậy con về nhà nha, nha."
Hạng Diêu Linh nói xong, cô bé nhắc hai chân bước đi, nhảy nhót đi ra ngoài.
Mẹ.
Trong mắt Hạng Chí Viễn một mảng tối tăm, anh tiến lên giữ chặt tay Hạng Diêu Linh. Tay cô bé nhỏ như một chiếc bánh bao, như thể chỉ cần anh dùng lực thì bàn tay nhỏ của bé sẽ bị biến dạng.
Anh không dùng sức giữ chặt cô bé, anh khom lưng xuống, đôi mắt đen nhìn cô bé thật sâu: "Chuông nhỏ, sau này nơi này chính là nhà của con, sau này con sẽ sống với chú, chú đi đâu thì con đi đó." Hạng Diêu Linh chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh: "Vậy mẹ con đâu?"
"..." Giang Ninh Phiến.
Gương mặt điển trai của Hạng Chí Viễn lạnh lùng, anh không thể trả lời câu hỏi của một đứa nhỏ.
"Vậy bà ngoại đâu?" Hạng Diêu Linh lại hỏi.
“...”
"Vậy ba An thì sao?" Hạng Diêu Linh lại hỏi thêm.
“...”
Nghe vậy, đôi mắt đen của Hạng Chí Viễn trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện lên tia chết chóc, hô hấp cũng gần như đình trệ, anh gầm nhẹ nói: "Con gọi anh ta là gì!”