Trên bàn cơm hoàn toàn yên tĩnh.
Giang Ninh Phiến đau đầu mà đè lên huyệt thái dương, ngước mắt áy náy mà nhìn về phía An Vũ Dương: “Thật ngại quá, cứ để anh phải luôn gánh chịu thân phận giả này trên lưng.”
Đối mặt với Hạ Tư Duệ, cô hoàn toàn không nói ra được rằng ba của đứa bé là Hạng Chí Viễn.
An Vũ Dương vừa gánh vác, gánh đến tận hai năm, trong hai năm cũng từng không ít lần bị Hạ Tư Duệ quở trách.
An Vũ Dương nhìn về phía cô, cong khóe môi, nụ cười có chút chua xót: “Cô biết tôi không ngại tiếp tục gánh vác mà.”
Thậm chí, anh ta muốn gánh vác cả đời.
“Mẹ...” Chuông Nhỏ ngồi ở trên ghế dựa trẻ con cao cao, đôi mắt to chớp nhìn về phía bọn họ: “Hai người kết hôn đi, hai người kết hôn đi.”
“Đừng làm ầm ĩ với bà ngoại nữa.”
Giang Ninh Phiến nghiêm túc mà nhìn về phía Chuông Nhỏ.
“...”
Chuông Nhỏ bị bịt miệng, phồng má không nói chuyện nữa.
“Tôi sẽ tự mình giải quyết.” Giang Ninh Phiến nhìn về phía An Vũ Dương, bình thản mà nói.
Nghe vậy, An Vũ Dương ngồi ở chỗ đó, ánh mắt tối tăm, không lên tiếng.
Đồ ăn phong phủ bày đầy một bàn, mấy người lại đều chưa hề động đũa, để mặc thức ăn dần dần nguội lạnh.
Ban đêm.
Giang Ninh Phiến kể truyện cổ tích cho Hạng Diêu Linh, Hạng Diêu Linh nghe xong thì nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Cô nhẹ tay nhẹ chân mà tắt đèn đi, đặt sách cổ tích qua một bên, nằm xuống giường nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhưng cô không hề có chút buồn ngủ nào.
Từng cảnh lúc ban ngày chiếu lại qua đầu cô, Hạng Diêu Linh mất tích, Hạng Chí Viễn không nhận ra con bé, Hạ Tư Duệ ép kết hôn... Từng chuyện, từng chuyện một, còn giật mình thót tim hơn cả khi cô đứng ở trong mưa bom bão đạn.
Sau khi Hạng Chí Viễn tới Hồng Cảng, cuộc sống bình thản của cô giống như lập tức bị đảo lộn.
Giang Ninh Phiến nằm ở đó, bỗng nhiên bên người truyền đến một tiếng động nho nhỏ.
Cô không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt lại, cô có thể cảm giác được Hạng Diêu Linh từ trên giường ngồi dậy, lại gần cô mà nhỏ giọng gọi: “Mẹ? Mẹ?”
Giang Ninh Phiến nghe ra được, giọng điệu này cực kỳ cẩn thận, rõ ràng là không mong muốn cô trả lời.
Cô còn đang thấy lạ sao tối nay Hạng Diêu Linh ngoan như vậy, nhanh như vậy đã ngủ rồi, thì ra là giả vờ ngủ với cô.
“...”
Giang Ninh Phiến bình tĩnh nằm yên, một tiếng động cũng không có.
Ngay sau đó, cô liền nghe thấy Hạng Diêu Linh cười trộm một tiếng, rời khỏi cô.
Giang Ninh Phiến hơi mở mắt ra, chỉ thấy trong bóng tối, Hạng Diêu Linh đang từ trên giường lớn trượt xuống, trượt lên trên mặt đất, xỏ dép lê nhỏ vào bước nhanh đi ra ngoài.
Hạng Diêu Linh đang muốn làm gì vậy.
Giang Ninh Phiến đợi một lát, mới xuống khỏi giường, ra khỏi cửa phòng đi ra ngoài.
Trong phòng khách, đèn được bật lên.
Hạng Diêu Linh đang ngồi trên sàn nhà ở phía trước sô pha, trên tay cầm microphone máy bàn, lẩm bẩm mà nói chuyện với microphone: “Anh trai, anh có nhớ em không?”
“...”
Cô bé đang gọi điện thoại?
Giang Ninh Phiến giật mình, cô cũng không biết con gái học được cách gọi điện thoại lúc nào.
Anh trai?
Không lẽ con bé đang trò chuyện cùng với Hạng Chí Viễn sao.
Trái tim Giang Ninh Phiến lập tức nhảy lên cổ họng, thần kinh trong cơ thể đều trở nên căng chặt.
Hạng Diêu Linh không phát hiện ra cô, một mình ngồi dưới đất, tay nhỏ cầm microphone, tiếp tục nói chuyện: “Chuông Nhỏ không vui, bà ngoại mắng mẹ, bà ngoại nói không cần Chuông Nhỏ... ba An với mẹ không cần kết hôn...”
Hạng Diêu Linh lải nhải mà nói một đống với microphone.
Có vài câu Giang Ninh Phiến nghe không hiểu, nhưng ý chính thì cô vẫn hiểu, Hạng Diêu Linh vì chuyện cãi nhau trên bàn ăn hôm nay mà không vui.
“Chuông Nhỏ rất đau lòng, nhưng mà em không khóc, Chuông Nhỏ không khóc đâu. Anh trai, nhà anh có cãi nhau không?” Hạng Diêu Linh tiếp tục nói với microphone.