"..."
Hạng Chí Viễn mím môi, không nói.
"Nhưng em sẽ không trách anh." Hạ Tiêm Tiêm nhanh nói, mặt mỉm cười.
"Ừm, lên xe."
Hạng Chí Viễn ngẩng đầu nhìn cô ấy, gương mặt diêm dúa không biểu cảm.
Hạ Tiêm Tiêm phát hiện chiếc giày nhỏ trên tay anh, ngạc nhiên mở to mắt: "Chiếc giày nhỏ ở đâu ra, chuông này hơi giống của em, chỉ là nhỏ một chút, cũng không tinh tế."
"..."
Hạng Chí Viễn nghe vậy mới nhận ra chuông này và chuông trên eo Hạ Tiêm Tiêm hơi giống nhau, chỉ là hoa văn khác, còn thô hơn.
Thảo nào ma xui quỷ khiến anh mang về đây.
"Chiếc giày nhỏ ở đâu ra?" Hạ Tiêm Tiêm tò mò hỏi.
"Không có gì, lên xe."
Hạng Chí Viễn thản nhiên nói, tiện tay định vứt chiếc giày đi, nghĩ lại rồi vứt vào trong xe.
Khi Gianh Ninh Phiến ở cục cảnh sát nhận được điện thoại của Hạ Tư Duệ, sợ đến mức cả xấp tài liệu rơi xuống đất.
Không lo công việc bận rộn, Giang Ninh Phiến vội vàng lái xe đi.
Hạ Tư Duệ dắt Hạng Diêu Linh đến một nhà hàng trong siêu thị ăn.
Giang Ninh Phiến vội vã chạy đến nhà hàng, thấy Hạng Diêu Linh không sao ngồi trên ghế ăn, lúc này tim cô mới bình thường lại.
Cô đi qua đó, hỏi Chuông Nhỏ: "Chuông Nhỏ, không được ăn, nghe mẹ nói."
"..."
Hạng Diêu Linh thấy mẹ nghiêm túc, yếu ớt nhai đứt mì trẻ em trong miệng, yếu ớt nhìn mẹ.
"Theo bà ngoại ra ngoài phải theo sát bà ngoại, nếu như con còn thích chạy lung tung nữa, lần sau phải ngồi xe trẻ em." Giang Ninh Phiến nghiêm túc nói.
Hạng Diêu Linh rất ghét xe trẻ em, thích chạy nhảy lung tung, người bên ngoài đông, dễ đi lạc.
Cũng may lần này tìm thấy.
Nếu như tìm không được thì sao?
"Con không muốn ngồi xe trẻ em." Hạng Diêu Linh chống cằm nói.
"Vậy con không được chạy lung tung."
"Ò." Hạng Diêu Linh hờn tủi cúi đầu.
"Mẹ kêu con đến không phải để nói chuyện này, con nhìn chân Chuông Nhỏ." Hạ Tư Duệ nói.
Giang Ninh Phiến khó hiểu nhìn chân Hạ Diêu Linh, thấy một chân cô bé trống không, chiếc chân nhỏ lắc lư.
"Giày con bé đâu?"
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.
"Bị một người đàn ông cướp đi." Hạ Tư Duệ nói: "Trước đây Chuông Nhỏ đi lạc, người của siêu thị xem giúp camera, nhưng chỉ quay được bóng lưng người đàn ông đó, sau đó mẹ bảo muốn xem lại, người ta bảo đứa trẻ tìm được rồi, không cần xem nữa."
"Cướp giày?"
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, hơi nằm ngoài tưởng tượng.
Cướp tiền cướp bạc không cướp, cướp giày của đứa trẻ hai tuổi, cuồng giày à?
"Không cướp, không cướp." Hạng Diêu Linh ngồi trên ghế trẻ em, tức đến đỏ mặt "Là trao đổi đổi, trao đổi đổi."
"Gì?"
Giang Ninh Phiến không hiểu, gì mà trao đổi đổi.
"Trao đổi đổi, trao đổi đổi." Hạng Diêu Linh liều mạng nói với bọn họ đây không phải cướp.
"Ồ, đúng rồi." Hạ Tư Duệ lấy một sợi dây chuyền mặt răng đưa cho Giang Ninh Phiến: "Nghe thu ngân nói, người đàn ông đó mua dây chuyền cho Chuông Nhỏ."
"..."
Giang Ninh Phiến cạn lời, tên cướp nào mà làm ra chuyện này.
Cô nhận dây chuyền, mặt dây là chiếc răng trắng sáng, rất đặc biệt.
"Anh mua." Thấy dây chuyền, Hạng Diêu Linh nói liên tục: "Mẹ có răng răng, mẹ có răng răng..."
Giang Ninh Phiến suy nghĩ, cầm dây chuyền hỏi: "Có phải con thấy cái này mới bỏ bà ngoại đi?"