Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 457




Hạng Chí Viễn ngẩng đầu nhìn trung tâm mua sắm, cau mày.

Trước giờ anh không thích dạo phố.

"Bỏ đi, anh trai câm điếc anh không thích thì đừng lên, em tự chọn vài màu mua về là được." Hạ Tiêm Tiêm như biết anh không đồng ý, giọng nói dịu dàng thất vọng.

"Tôi lên ngay."

Hạng Chí Viễn trầm giọng nói, cúp máy, đẩy cửa xuống xe, đi vào trung tâm mua sắm.

Cô Minh Thành đứng ngay đó, nhìn một cái, thấy Hạnh Chí Viễn đi vào cổng nào đó, vội vàng gọi: "Cậu chủ, đó là cổng siêu thị, không phải cổng trung tâm mua sắm."

Hạng Chí Viễn đã đi vào.

Ờ, Hạng Chí Viễn muốn vào siêu thị mua đồ trước sao?



Hạng Chí Viễn không biểu cảm đi vào trong, đi vào trong phát hiện toàn những kệ đồ nặng nề, anh mới biết mình đi nhầm.

Anh cau mày, quay người rời đi.

Đột nhiên một tiếng chuông trong trẻo vang lên.

Ngực Hạng Chí Viễn chấn động, anh quay người lại, hai dãy kệ hàng đều không có ai, nhưng tiếng chuông vẫn vang lên.

Anh cúi đầu, thấy một cô bé nhỏ xíu đứng trước kệ hàng, búi tóc, mở to mắt nhìn đồ trên kệ hàng, đôi chân nhỏ nhón lên muốn giơ tay lấy.

Tiếng chuông đến từ chân cô bé, giày cô bé buộc chiếc chuông, chiếc chuông vàng.

Anh cúi mắt nhìn chiếc chuông đó.

Hạng Diêu Linh đứng trước kệ hàng, ý thức được người khác nhìn mình, cô bé ngước gương mặt đáng yêu lên nhìn gương mặt diêm dúa của Hạng Chí Viễn rồi lập tức mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, lễ phép thưa: "Chào anh!"1

"..."

Hạng Chí Viễn quét mắt nhìn cô bé, đôi mắt sâu thẳm.

Trước giờ anh không thích trẻ con, nhưng rất kỳ lạ, mặt đứa trẻ này khiến anh rất thoải mái.

Anh bất giác nhìn thêm vài cái.



Hạng Diêu Linh chào hỏi anh xong, nhìn kệ hàng, mắt nhìn ngây ngốc.

Hạnh Chí Viễn nhìn theo, thấy cô bé nhìn sợi dây chuyền treo trên đó, mặt dây chuyền là chiếc răng trắng sáng.

"Răng, răng, răng, răng..."

Hạng Diêu Linh bập bẹ nói, chớp mắt nhìn mặt dây chuyền răng.

Hạnh Chí Viễn nhìn xung quanh, xung quanh không có ai, trông đứa trẻ này tầm ba tuổi, vậy mà không có người lớn canh chừng.

Đột nhiên, ống quần anh bị nắm lấy.

Anh cúi đầu, thấy một tay Hạng Diêu Linh nắm lấy ống quần anh, một tay chỉ vào sợi dây chuyền răng, cô bé mở to đôi mắt dễ thương nhìn anh: "Anh, mua, được không?"

Giọng cô bé nhão như nước.

Người lớn bình thường thấy anh sẽ bị vẻ tà ác của anh doạ sợ, con bé này lại không sợ gì cả.

Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn sợi dây chuyền răng đó, lạnh giọng nói: "Con muốn chú mua dây chuyền cho con?"

"Mua răng răng, mua răng răng,... Anh mua, được không?"

Hạng Diêu Linh nói, chớp đôi mắt trong veo của mình, ngẩng cổ chờ đợi anh.

"Không được."

Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, không có tâm trạng chơi với cô bé nữa, quay người đi.

Tay nhỏ của Hạng Diêu Linh không buông, không đề phòng được anh quay người, cơ thể nhỏ ngã mạnh xuống đất.

Hạng Chí Viễn dừng bước, cúi đầu nhìn cô bé, nhanh tay đỡ cô bé, Hạng Diêu Linh lại tự bò dậy.

"Không sao không sao, Chuông Nhỏ không đau."

Hạng Diêu Linh đứng lên lẩm bẩm.

"Con tên Chuông Nhỏ?"

Mắt Hạng Chí Viễn đen lại, sợi dây nào trong người kỳ lạ rung lên.