"..."
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, cứu Cô Minh Thành?
"Tất nhiên rồi, nếu như biết mình sẽ bị thương, tôi sẽ không đi cứu anh ta." Giang Ninh Phiến thản nhiên nói: "Con người đều muốn giữ tính mạng mà, không phải sao?"
Cô lẳng lặng nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc như đúng mà sai.
Hạng Chí Viễn, đừng có cảm xúc phức tạp gì với cô, hận thì hận, buồn nôn thì buồn nôn, như vậy cũng rất tốt.
Cô không muốn làm dấy lên bất kỳ gợn sóng nào trong cuộc đời anh nữa.
Khuôn mặt của Hạng Chí Viễn lạnh lùng đến cùng cực, không nhìn ra là tin hay là không tin.
Giang Ninh Phiến định nói gì đó, điện thoại bỗng nhiên rung lên, sau đó đổ chuông, cô đứng dây, sự đau đớn truyền đến từ bên eo khiến cô nhíu mày lại.
Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm.
"Làm phiền tránh ra một chút."
Giang Ninh Phiến nhìn về phía Hạng Chí Viễn, túi của cô để ở trên bàn làm việc, mà bàn làm việc lại bị anh chắn ngang.
"Không tránh."
Hạng Chí Viễn âm u nói.
Điện thoại đang đổ chuông không ngừng, là chiếc điện thoại mà cô chuẩn bị riêng khi làm gián điệp, chắc là điện thoại do Hà Giang Quân gọi đến.
Nhất định phải nghe điện thoại.
Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ nhìn về phía Hạng Chí Viễn, cô nghiêng người về phía trước, cánh tay sượt qua ngực anh, duỗi tay ra vẫn đủ để với lấy túi, sự đau đớn trên eo càng tăng thêm.
Hạng Chí Viễn ngồi ở đó, cô ghé sát lại gần, mùi thơm nhàn nhạt trên người chui vào trong mũi anh.
Con ngươi của anh bỗng nhiên co lại, cơ thể cũng căng cứng theo, bàn tay đang đặt ở bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm.
Giang Ninh Phiến cầm lấy túi, lấy điện thoại di động từ trong đó ra, nhận điện thoại, hắng giọng một cái, mỉm cười nói: "Anh Hà."
Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt âm u lạnh lẽo, dùng khẩu hình nói với cô: "Cười lẳng lơ đến như vậy."
Cô cũng thật biết quyến rũ đàn ông.
Giang Ninh Phiến nhìn hiểu lời nói không có tiếng của anh, ánh mắt hơi ảm đạm, có chút bối rối nhưng vẫn giữ nụ cười.
Hà Giang Quân nói qua điện thoại với cô: "Ninh Phiến, gần đây hẹn cô toàn không đi, đến công ty quản lý người mẫu của cô cũng nói là cô nghỉ phép."
Bây giờ cô chỉ muốn giải quyết vụ án tấn công bằng súng trước, tạm thời để Hà Giang Quân sang một bên.
Huống hồ, trên người cô còn bị thương, không thích hợp ra ngoài làm nhiệm vụ.
Nghĩ một lát, cô cười nói: "Đúng vậy, anh Hà, bây giờ tôi đang đi du lịch ở bên ngoài."
"Thì ra là thế, vậy bao giờ cô trở về, tôi dẫn cô đi xem show." Hà Giang Quân hỏi, Giang Ninh Phiến này là người phụ nữ mà anh ta vẫn chưa ăn được, đương nhiên không thể cứ thế mà buông tha.
"Mấy ngày nữa sẽ trở về."
Giang Ninh Phiến thản nhiên nói, đối phó với Hà Giang Quân vài câu rồi cúp điện thoại.
Đôi mắt đen của Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô: "Cô bận thật đấy, thủ đoạn quyến rũ đàn ông là số một."
Anh đã từng được chứng kiến.
Thủ đoạn của cô, không có một người đàn ông nào có thể chống cự lại.
Giang Ninh Phiến giả vờ như không nghe ra sự sỉ nhục trong giọng nói của anh, cười nhạt một tiếng rồi nói: "Làm xong vụ án của Hà Giang Quân, tôi sẽ có thể thăng chức lên làm giám sát cao cấp."
"Cô muốn bò lên trên lắm à, chỉ dựa vào sắc đẹp?"
Hạng Chí Viễn trào phúng hỏi lại.
"Là người thì đều sẽ muốn leo lên cao."
Giang Ninh Phiến nói rồi đặt túi trở lại trên bàn, bên eo truyền đến cơn đau dữ dội.
Cô đành phải khom người xuống, tay đè ở bên eo, nhưng cô đã nhanh chóng buông ra, trên mặt không hề có chút biểu cảm đau đớn nào.
Một chuỗi động tác này của cô không quá hai giây, nhưng Hạng Chí Viễn vẫn nhạy bén nhìn thấy.
Anh lạnh lùng nhìn về phía eo của cô, sắc mặt có chút hơi xanh.
Bỗng dưng, Hạng Chí Viễn đứng dậy từ trước bàn làm việc của cô, lạnh lùng nói: "Chuyện cô cứu Cô Minh Thành, tôi cũng sẽ trả lại cho cô!"
"..."
"Cô muốn bò lên cao như vậy, tôi cho cô bò đủ!"
"..."
Nói xong, Hạng Chí Viễn quay người đi.