Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 390




"Anh trai câm điếc, có phải nếu lần này anh xử lý hết tất cả việc có thể xử lý ở thành phố S thì anh sẽ vui lên không?" Hạ Tiêm Tiêm trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cô ta hướng ánh mắt về phía Hạng Chí Viễn, ánh mắt chân thành hồn nhiên.

"Gì cơ?"

Hạng Chí Viễn rời tầm mắt về phía cô ấy, con ngươi đen vô cùng thâm thúy.

"Từ bé đến lớn em chưa từng nhìn thấy anh vui, trong ấn tượng của em, sau khi gặp lại cũng chưa từng thấy anh cười."

"..."

Hạ Tiêm Tiêm vịn trên lan can ban công, nghi hoặc nhìn khuôn mặt hững hờ của anh, lo lắng nói: "Chỉ có lần này về thành phố S, em mới cảm thấy thời gian mất tập trung của anh nhiều hơn, có lúc lái xe anh cứ lái rồi đi quá điểm cần đến, em nghĩ chắc hẳn nơi này có rất nhiều việc anh chưa giải quyết xong, nên anh không tĩnh tâm được."

"..."

Hạng Chí Viễn sa sầm mặt mày, không thể nhìn ra là đang vui hay buồn.

"Em rất muốn giúp anh, nhưng hình như em không có khả năng này." Hạ Tiêm Tiêm cười khổ sở rồi xoay người đối diện với bầu trời đầy sao: "Anh trai câm điếc, có thể đồng ý với em không, đợi đến khi trái tim anh bình tĩnh lại, anh hãy vui lên một chút được không?"

Đợi đến khi trái tim anh bình tĩnh lại, anh hãy vui lên một chút được không?

Giọng nói như tiếng suối trong trẻo.

Tinh khiết đến mức khiến trái tim người ta xao xuyến.

Một cơn gió đêm thổi qua, mái tóc dài của Hạ Tiêm Tiêm tung bay, chiếc chuông với chùm tua rua màu tím bên hông bị tốc lên, chiếc chuông đung đưa kêu đinh đoong.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Những bức ảnh bị vứt dưới đất bay qua lan can theo chiều gió, cuộn mình giữa không trung.

Hạng Chí Viễn đưa tay ra bắt lấy trong vô thức, hình ảnh Giang Ninh Phiến và An Vũ Dương nắm tay nhau qua làn đường đi bộ trong khung hình lại đập vào mắt anh.

Ngay giây sau, bàn tay đang vươn ra của Hạng Chí Viễn choàng qua Hạ Tiêm Tiêm, anh dùng một tay kéo cô ta vào lòng rồi cúi đầu hôn lên môi cô ta.

Một Hạ Tiêm Tiêm hiểu rõ về quá khứ của bọn họ, lại răm rắp vâng lời anh, thậm chí còn hiểu quá khứ tàn nhẫn đẫm máu của anh...

Hạng Chí Viễn, đừng tự hạ thấp mình nữa.

Hạng Chí Viễn nói với chính mình.

"..."

Hạ Tiêm Tiêm tròn mắt ngạc nhiên nhưng không giãy giụa, cô ấy nhón chân lên, vòng hai tay qua cổ anh đáp trả kịch liệt, nhiệt tình cho đi tất cả.

Cô ấy chấp nhận nụ hôn của anh, không chút lưỡng lự.

Hạng Chí Viễn hung hăng hôn cô ấy, cuồng nhiệt mà bá đạo, bất chấp mọi thứ.

Sau đó anh nhắm mắt lại.

Để tiếp tục nụ hôn này...

...

An Vũ Dương sắp xếp cho Giang Ninh Phiến một chức vụ văn phòng trong Cục Cảnh sát để cô có thể yên tâm dưỡng thai, cũng có thể tạm giữ chức vụ.

Đợi kỳ sinh đẻ và ở cữ qua đi, cô có thể đến Hồng Cảng nhậm chức một cách hợp tình hợp lý.

Hồng Cảng luôn là nơi mà Giang Ninh Phiến muốn đến.

Còn thành phố S, cô không hề muốn ở đây quá lâu, nơi này có quá nhiều kỷ niệm mà cô không muốn nhớ đến.

Thời gian nghỉ trưa, Giang Ninh Phiến buồn chán nên tìm việc để làm, cô đi một mình đến trung tâm thương mại để chọn đồ cho em bé.

Có lẽ do cơ địa được huấn luyện nên rất khỏe, ngoài việc thời gian đầu luôn nôn mửa, nhạy cảm ra thì thời gian sau cô mang thai em bé này rất nhẹ nhàng...

Cô chắc chắn em bé này sẽ không quấy phá như ba của em bé.

Giang Ninh Phiến nhìn giường cho trẻ sơ sinh, cô đưa tay chạm lên chuông gió treo trên giường, một loạt tiếng đinh đinh đoong đoong vang lên, vô cùng trong trẻo.

"Đinh đinh đoong đoong."

Bụng cô bị em bé đạp một cái cùng với tiếng chuông gió.

"..."

Giang Ninh Phiến cười bất lực, vừa mới nghĩ em bé sẽ không quậy, thì ra chỉ là giả.

Nhưng tiếp đó Giang Ninh Phiến nhanh chóng tháo chiếc chuông gió xuống, xoay người hỏi nhân viên bán hàng: "Xin hỏi có bán vật này không?"

"Thật ngại quá, đây chỉ là quà tặng kèm khi mua giường cho trẻ sơ sinh, không bán lẻ."