Người đàn ông dẫn đầu cầm súng ở hai tay, cả người lưu manh, mái tóc ngắn màu bạc kiêu căng, cầm súng đi về phía MC.
MC đã đọc qua tài liệu liên quan, vừa nhìn đã nhận ra đây là Cô Minh Thành chó săn đầu tiên của Hạng Chí Viễn, lúc đó sợ đến chân mềm nhũn: “Anh Thành, anh Thành đừng như vậy, tôi chỉ là MC thôi.”
Không phải cậu Hạng đang phát triển ở Thái sao?
Sao đột nhiên lại bảo chó săn của mình đến quậy buổi đấu giá nhà họ Hạng...
“Làm MC? Ha.”
Cô Minh Thành lạnh lùng cười một tiếng, nòng súng chĩa vào chân anh ta, hai tay bóp còi.
“Bằng. Bằng.”
Chân MC xuất hiện hai lỗ máu tại đó.
“A”
MC ôm chân kêu thảm thiết.
Khách khứa bị đám người vest đen đó vây lại nhanh chóng, từng khẩu súng ngắn dài nhắm chuẩn vào bọn họ, hạ gục hết súng và dao của bọn họ...
“Gan mấy người cũng lớn quá ha, cả nhà của cậu Hạng mà cũng dám bán.” Cô Minh Thành quay hai khẩu súng trên tay, một chân kiêu ngạo giẫm lên bục đấu giá: “Chụp những gương mặt này lại hết rồi nghe cậu Hạng giải quyết.”
“Anh Thành, tôi chỉ đến xem cho vui thôi, không muốn mua nhà họ Hạng.”
“Tôi chuẩn bị mua tặng cho cậu Hạng, anh Thành phải nói giúp cho tôi.”
“Anh Thành tôi sai rồi, thả tôi đi đi, tôi đi ngay đây, đi ngay đây.”
“...”
Nhìn những nòng súng nhiều vô số, những người khách bình thường uy phong bây giờ đều sợ hãi.
Một tiếng chuông trong trẻo vang lên.
Cô Minh Thành nghe vậy nhanh chóng rút chân lại, đứng ngay ngắn.
Một đám sát thủ cũng như nghe thấy hiệu lệnh nào đó mà nhanh chóng điều chỉnh tư thế.
Mọi thứ nhanh chóng im bặt.
Trước cửa, một bóng người yểu điệu chậm rãi đi vào, một gương mặt trắng thanh thuần đập vào mắt mọi người, nụ cười trong sáng ngây thơ...
Đôi chân dài mảnh khảnh, cô ấy khoác lên người chiếc váy dài kiểu cung đình mới nhất của Pháp.
Sang trọng như công chúa, linh động như tinh linh.
“Thì ra đây là nhà mà anh đã ở nhiều năm.” Hạ Tiêm Tiêm bước vào, bước chân uyển chuyển.
Hạ Tiêm Tiêm lơ đi tất cả nòng súng và những người khách đang hoảng sợ, cười nhẹ nhàng nhìn bày trí của đại sảnh, giơ tay cầm chậu cây xanh trong góc lên tay...
Cô ấy quay vòng vòng tại chỗ.
Hạ Tiêm Tiêm nhìn ra phía sau, ôm chậu cây lắc lắc, nở nụ cười trong veo như nước.
Mọi người đều không kìm được mà bị cô ấy thu hút, thuận theo ánh mắt cô ấy nhìn về phía cửa.
Hai người đàn ông mặc vest đen bước vào, mặt không biểu cảm đứng qua một bên.
Tiếp theo, một bóng dáng mặc áo gió đen rơi vào tầm mắt của mọi người, góc áo bay lên, mang theo vẻ ngông cuồng...
Một bóng dáng cao ráo bước vào.
Gần 1m9, gương mặt góc cạnh sắc sảo, ngũ quan mang nét nữ tính diêm dúa lẳng lơ, đôi mắt u ám, không phân được vui buồn.
Không giống với Hạ Tiêm Tiêm ngây thơ, người đàn ông này tỏa ra sự ngang ngược tàn ác mạnh mẽ.
Như ma vương luyện từ địa ngục ra.
Mang theo khí chất của bóng đêm.
“Anh trai câm điếc.” Hạ Tiêm Tiêm buông chậu cây xuống, khoác lấy cánh tay của Hạng Chí Viễn, bám lấy thật chặt.
“Ừm.”
Hạng Chí Viễn cúi mắt nhìn cô ấy, trầm giọng không rõ được cảm xúc.
“Cậu Hạng!”
Đám tay chân cúi đầu.
Hạng Chí Viễn không đáp, đôi mắt ngang tàn quét qua từng gương mặt ở nơi này.
Đột nhiên, Hạng Chí Viễn giơ tay bịt mắt Hạ Tiêm Tiêm lại, rồi lấy súng trên eo ra, nhanh chóng bắn vào đầu khách mời.