Rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt cô.
Giang Ninh Phiến không để tâm, một mình vững vàng lái xe đến sân bay.
An Vũ Dương trở về rồi.
Ba tháng trước, An Vũ Dương qua Mỹ phẫu thuật mắt, hôm nay mới về.
Cũng không biết phẫu thuật thành công không.
An Vũ Dương chỉ nói xác suất thành công rất cao nhưng không nói rốt cuộc có thành công không, hại cô đêm nằm ngủ cũng phải lo lắng cho anh ta.
Cô mang thai không tiện ngồi máy bay, không có đi theo.
“Ok, cảm ơn giáo sư Trần đã giải đáp, các vị khán giả, bây giờ bạn đang nghe Những con đường trắng đen! Máy phát thanh trong xe vang lên giọng nói khoa trương của MC nào đó: “Xin hỏi giáo sư Trần, ba tháng trước, Hạng Văn Thanh giao nhà họ Hạng vào tay Hạng Chí Viễn, nhà họ Hạng đổi người mới, ông cảm thấy việc này có ý nghĩa gì?”
“Két”
Giang Ninh Phiến phanh gấp, cả người ngã về trước, may là cô lái chậm, không có vấn đề gì lớn.
Sau đó, cô ngẩn ngơ ngồi nhìn màn hình như kẻ ngốc, nghe âm thanh bên trong đó.
Hạng Chí Viễn.
Ba tháng rồi, cô đã không còn nghe cái tên này nữa.
Anh thừa kế nhà họ Hạng.
Giáo sư Trần bên trong máy phát thanh bắt đầu nói liên hồi, dùng quan điểm kỳ lạ để giải thích: “Lần này, nhà họ Hạng đổi người mới, nói làm sao đây, đúng là nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, dù sao Hạng Chí Viễn chỉ là con nuôi, theo lý mà nói...”
Giang Ninh Phiến giơ tay tắt máy phát thanh.
Mỗi người đều phải có cuộc sống mới.
Trước mắt cô phải giữ tâm trạng tốt, bình an sinh con ra, không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng cô rồi ảnh hưởng đến đứa trẻ.
Giang Ninh Phiến điều chỉnh lại dây an toàn, đạp ga lái xe về phía sân bay.
Ven đường sân bay đã có hai người đợi ở đó, một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, một người là An Vũ Dương mặc đồ thường nhạt màu.
Giang Ninh Phiến lái xe chầm chậm dừng lại trước mặt họ, đẩy cửa xe bước xuống, chỉ thấy mặt An Vũ Dương bình lặng đến lạ thường, mắt được băng lại bằng băng trắng.
“Không phải phẫu thuật hoàn thành lâu rồi à?” Giang Ninh Phiến khó hiểu đi đến phía trước: “Sao mà còn...”
Lẽ nào phẫu thuật thất bại rồi?
Vậy thì không phải mắt anh ta...
“Không có, chỉ là chưa gỡ băng gạc xuống, vẫn chưa biết kết quả.” An Vũ Dương dịu dàng cười với cô, hướng về phía cô, áy náy nói: “Xin lỗi, để một phụ nữ mang thai là cô đến đón tôi.”
An Vũ Dương vốn không muốn để Giang Ninh Phiến đến đón anh.
Là do Giang Ninh Phiến nghe được tin hôm nay An Vũ Dương quay về từ chú tài xế, nằng nặc đòi đến đón, cô muốn nhanh chóng nhìn thấy kết quả phẫu thuật.
“Là tự tôi muốn đến.” Giang Ninh Phiến cười nhẹ: “Tôi ở nhà cũng không có gì làm.”
Mẹ và An Vũ Dương kiên quyết bắt cô an tâm dưỡng thai, cô ở nhà buồn chán vô cùng.
Dạo siêu thị mỗi ngày trở thành hoạt động giải trí của cô.
“Cô là Giang Ninh Phiến?” Người nước ngoài bên cạnh dùng ánh mắt thâm sâu khó lường đánh giá cô, nói chen vào.
Giang Ninh Phiến mới phát hiện mình đang lơ là một người nước ngoài, nhàn nhạt gật đầu: “Hi, tôi là Giang Ninh Phiến, lên xe nói đi.”
Người nước ngoài tầm ba mươi lăm tuổi.
“Đây là Derrick, bác sĩ chữa trị chính của tôi ở Mỹ, anh ta cùng tôi về đây.”
An Vũ Dương giới thiệu.
“Tên tiếng trung của tôi là Đới Thanh Lâm.”
Đới Thanh Lâm dùng tiếng trung cứng nhắc nói, nói xong dùng ánh mắt ma quỷ khó phân quét nhìn Giang Ninh Phiến từ trên xuống dưới.
Giang Ninh Phiến cảm giác như mình sắp bị anh ta quét thành mã QR luôn.