"Cô không muốn? Vậy cô muốn làm gì, muốn làm mẹ đơn thân à?"
"Đúng vậy."
Cô dự định như vậy.
"Cô dám, tôi sẽ đánh gãy chân cô. Nếu đứa con là của An Vũ Dương thì hai đứa chọn thời gian kết hôn đi." Mẹ cô cầm gối đánh cô.
“...”
Giang Ninh Phiến né tránh gối đầu của mẹ mình, cô vô cùng đau đầu.
Còn phải kết hôn sao?
"Có kết hôn hay không?" Thấy cô chỉ biết trốn, Hạ Tư Duệ càng tức giận.
"Không kết hôn." Giang Ninh Phiến kiên quyết nói. Cô muốn giải thích nhưng lại bất lực, chỉ có thể tiếp tục gây hiểu lầm, cô nói: "Lần đó chỉ là ngoài ý muốn, con không cần An Vũ Dương phải chịu trách nhiệm."
Cô chỉ có thể nói như vậy.
Nếu nói đứa nhỏ không phải con của An Vũ Dương, với tính cách của mẹ cô chắc chắn không ép cô nói ra con của ai thì sẽ không bỏ qua...
Thế thì càng thêm phiền phức.
"Ngoài ý muốn ư?"
"Đúng vậy, chẳng qua chỉ là uống chút rượu..."
"Không kết hôn phải không? Không kết hôn phải không?" Hạ Tư Duệ tức giận cầm gối đánh cô, hận không thể đánh chết cô.
Giang Ninh Phiến đành phải lùi về phía sau, liều mạng né tránh, bất thình lình đụng phải một người.
Một đôi tay lập tức đỡ cô, đầu ngón tay dịu dàng.
Giang Ninh Phiến ngẩng đầu lên thì thấy An Vũ Dương đang đứng trước mặt cô, cô đang tính tách ra thì lại bị An Vũ Dương ôm chặt lấy.
Anh ta ôm cô vào lòng, đôi mắt như lưu ly không tiêu cự nhìn về phía Hạ Tư Duệ: "Bác gái, cháu đứng ở bên ngoài đã nghe được hết. Bác đừng đánh Ninh Phiến, em ấy đang mang thai, muốn đánh thì cứ đánh cháu là được."
Giang Ninh Phiến muốn rời khỏi anh ta, nhưng tay An Vũ Dương lại khư khư ôm chặt.
Đối mặt với An Vũ Dương, biểu cảm trên gương mặt Hạ Tư Duệ lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng: "Cậu còn biết nó có thai nữa à?"
"Cháu sẽ chăm sóc cho em ấy."
"Cậu đấy, đừng bắt đứa nhỏ này phải chăm sóc cậu là tốt rồi."
"Bác gái, bác sĩ nói mắt của cháu có thể được chữa khỏi, cháu sẽ nhanh chóng phẫu thuật để có thể khôi phục thị giác trước khi Ninh Phiến sinh đứa bé ra, sẽ chăm sóc tốt cho em ấy và đứa bé." An Vũ Dương dịu dàng nói.
“...”
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh ta: "Mắt anh có thể chữa khỏi sao?"
Là cố tình nói như vậy để mẹ cô yên tâm sao?
Cô chưa từng nghe anh ta nói rằng đôi mắt của anh ta có thể chữa khỏi được.
"Ừm." An Vũ Dương cúi đầu, bên môi lộ ra một nụ cười dịu dàng. Anh ta nói: "Bây giờ y học phát triển, đôi mắt của tôi chỉ cần phẫu thuật là có thể chữa được, như vậy tôi có thể chăm sóc em rồi."
Giang Ninh Phiến nhìn đôi mắt anh ta, nhịn không được mỉm cười: "Thật tốt quá, An Vũ Dương."
Cô không cần anh ta chăm sóc hay không chăm sóc, cô vui mừng thay anh ta.
Cuối cùng anh ta cũng có thể nhìn thấy thế giới.
Thật tốt quá.
Anh ta có thể sống một cuộc sống giống như người bình thường, hai tay sẽ không bao giờ có những vết thương như vậy nữa...
"Chuyện này cũng tốt." Hạ Tư Duệ nghe nói như vậy, tâm trạng dịu hơn không ít, nói: "Vậy chờ mắt cậu tốt rồi thì nhanh chóng đi lĩnh giấy kết hôn.”
“...”
Lại nhắc đến chuyện kết hôn.
Giang Ninh Phiến đau cả đầu.
"Được thôi, mẹ."
An Vũ Dương lại trả lời vô cùng sảng khoái.
Hạ Tư Duệ trừng mắt nhìn anh ta: "Bây giờ ai muốn cậu gọi mẹ chứ, chưa trị khỏi mắt thì đừng nói gì hết."
Giọng điệu của bà ấy rất khó nghe, nhưng sắc mặt rõ ràng đã dịu hơn rất nhiều.
Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ nhìn hai người họ, không thể kết thúc vở kịch này sao.
An Vũ Dương mỉm cười nói: "Con ra ngoài gọi điện thoại, mẹ, mẹ đừng ăn hiếp em ấy nữa, sau này em ấy thuộc về con.
"Cậu còn gọi tôi là mẹ nữa!"
Hạ Tư Duệ ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng không hề tức giận.
An Vũ Dương cười với Giang Ninh Phiến, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Giang Ninh Phiến nhìn Hạ Tư Duệ, nghe An Vũ Dương nói như vậy, tức giận của mẹ rõ ràng đã hạ xuống không ít.